- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Dữ Nhữ Cuồng Ca
- Chương 12: Tình thế
Dữ Nhữ Cuồng Ca
Chương 12: Tình thế
Trong lòng Diệp Cuồng Ca thấp thỏm bất an, lần trước y đã quá nóng giận, trực tiếp cùng Mục Tử Minh đoạn tuyệt quan hệ. Giữa tình thế ngàn cân treo sợi tóc này mà đắc tội với đối phương, rõ ràng không phải lựa chọn sáng suốt.
Mấy ngày nay, mặc dù y không ra ngoài, thế nhưng vẫn biết được tin đồn vẫn đang làm náo loạn trong thành. Lý phủ đã sụp đổ, thế nhưng không ai biết được nguyên nhân, mỗi người một ý.
Diệp Cuồng Ca biết có bản lãnh như thế này nhất định là Mục Tử Minh, nhưng đối phương vì sao không để lộ bản thân, lẽ nào hắn còn mục đích khác? Diệp Cuồng Ca trong lòng mơ hồ bất an, xem ra hắn phải quét sạch Diệp các mới hả lòng hả dạ.
Trong Lý phủ, Mục Tử Minh thu hồi bàn chân đang giẫm lên đầu Lý Như Vân. Kẻ kia đã chết, biểu tình kinh hãi cứng nhắc trên mặt, từ đó có thấy biết gã đã gặp chuyện kinh hãi nhường nào, mới chết không nhắm mắt như thế.
“Kéo ra ngoài, đốt cùng những kẻ kia.”
“Tuân lệnh, phủ chủ” Nam tử mặc áo đen đứng bên cạnh liền cầm chân Lý Như Vân, lôi gã ra bên ngoài.
Mục Tử minh ngồi xuống ghế, từ l*иg ngực lấy ra một túi gấm có ngọc ấn bên trong. Đây là Diệp Cuồng Ca đưa cho hắn từ rất lâu về trước. Hắn dựa vào đây mới tìm lại được thuộc hạ bị phân tán của Mục phủ. Sau đó mới phát triển lớn mạnh như ngày hôm nay.
Hiện tại kẻ thù đã quét sạch, địa bàn kinh doanh của Mục phủ cũng được thu hồi, đang trong giai đoạn xây dựng. Vốn Mục Tử Minh muốn hỏi Diệp Cuồng Ca thích phong cách gì, nhưng mà người kia còn giận hắn, không chịu gặp hắn. Rõ ràng mới mấy ngày không gặp, Mục Tử Minh cảm thấy như tam thu trôi qua.
Nghĩ đến Diệp Cuồng Ca, Mục Tử Minh đắng cay không ngớt. Hắn chỉ thành thực biểu lộ cõi lòng chính mình. Người kia thế nhưng không để ý tình xưa, tuyên bố cùng hắn không quen biết nhau.
Mục Tử Minh nhắm mắt lại, thu lại con ngươi ngập tràn hung quang. Không từ bất kỳ thủ đoạn nào, hắn cũng muốn chiếm người này.
—
Sau năm ngày.
Tiếng sấm vang động, quét qua trời quang, mây đen phủ kín bầy trời, gió lạnh nổi lên thảm thiết.
Bên trong Diệp các, hai đội ngựa chiến đối đầu với nhau.
Hoa Tái cắm kiếm xuống đất, giữ cho bản thân đứng vững, căm tức nhìn người đối diện, lớn tiếng: “Mục Tử Minh, ngươi có ý gì?”
Mục Tử Minh quay đầu, dặn dò vài câu với thuộc hạ, nhanh chóng xuống ngựa, quay về phía Hoa Tái, Hạ Vân Tuyên, chắp tay nói rằng: “Các vị tiền bối, đắc tội rồi.”
….
Mấy ngày gần đây, Diệp Cuồng Ca thường cảm thấy bất an trong lòng, tâm trạng mỗi lúc một sa sút, mơ hồ cảm nhận được một luồng sát khí. Chẳng lẽ tin tức hắn mất hết công lực đã lan truyền nhanh chóng?
Đột nhiên, một nam tử kích động ho một ngụm máu tươi, thấm ướt l*иg ngực, bước chân loạng choạng, nói trong hơi thở đứt quãng:
“Các chủ, Mục Tử Minh… tạo phản, Diệp các đã… Hự!”
Nam tử còn chưa nói hết, lại phun ra một ngụm máu tươi nữa, rồi lảo đảo ngã xuống mặt đất.
Đáng chết!
Diệp Cuồng Ca không nghĩ tới Mục Tử Minh lại ra tay với Diệp các, nguyên lai hắn mười mấy năm nay là đầu bạch nhãn lang, bị dồn ép liền phô bày bộ mặt thật, lộ ra răng nanh vuốt sắc, cắn ngược lại y.
Diệp Cuồng Ca cưỡi ngựa, hướng về phía Diệp các, y hiện tại không suy nghĩ được nhiều, chỉ hận không thể rút đao mạnh mẽ quyết đấu cùng Mục Tử Minh, để giải tỏa oán hận trong lòng,
Bên ngoài Diệp các, khắp nơi đều là dấu vết tranh đấu, vết máu hiện hữu khắp nơi. Xung quanh tĩnh lặng đến kỳ lạ, Diệp Cuồng Ca cảnh giác đi vào, bên trong rộng lớn nhưng không có một bóng người. Sống không thấy người chết không thấy xác, Hoa Tái không biết ở nơi nào, Diệp Cuồng Ca lên tầng hai, không có thu hoạch gì mới.
Đột nhiên, một dự cảm không tốt hiện lên trong đầu Diệp Cuồng Ca, Diệp các lúc này đã thất thủ như vậy Diệp gia xác định không thể may mắn thoát khỏi, y nhất định là đã trúng kế điệu hổ ly sơn của đối phương. Diệp Cuồng Ca vội vã trở về, hạ nhân bên trong Diệp gia là người đều có võ công bình thường, căn bản không có năng lực tự vệ.
Quay lại được nửa đường, một đám khách không mời mà tới liền chặn ngựa của y lại, con ngựa bị chấn động vang lên một tiếng hí dài, không khống chế được mà chếch lên móng trước, Diệp Cuồng Ca tóm chặt lấy dây cương, mãi mới có thể ổn định tinh thần.
“Diệp tam gia gấp gáp như vậy, xin hỏi là muốn đi đâu?” – Một người có đôi mắt nhỏ nói đầy ác ý, cây côn trong lòng bàn tay hắn đột nhiên đập xuống đất liên hồi.
Diệp Cuồng Ca định thần nhìn lại, tổng cộng có mười người, đều coi như có chút quen biết. Trước đây, y ỷ vào võ công cao cường, nói không kiêng nể, đắc tội với không ít người. Thường ngày số người muốn công kích Diệp các không hề ít, hiện tại phát sinh chuyện như vậy, tin tức Diệp các lâm nguy nhất định đã truyền hết trong thành.
Y tung người xuống ngựa, trong lòng không oán không giận, là y gây thù chuốc oán trước, bây giờ muốn trách cũng khó.
Diệp Cuồng Ca thản nhiên đứng giữa đám người kia, tay phải cầm kiếm, thân kiếm chếch xuống đất, bởi vì cúi đầu, nên không thấy rõ nét mặt của y, thế nhưng có thể cảm nhận rõ ràng sự chán nản, mệt mỏi. Nam tử cầm côn uống từng ngụm nước, hắn không ngừng nói rằng bản thân đã bị Diệp Cuồng Ca phế đi võ công, giờ chỉ là một con cọp giấy, mãi mãi không có lại được dáng vẻ uy vũ.
Lúc này có tiếng vó ngựa vang lê từ phía sau Diệp Cuồng Ca, đến khi chỉ còn cách y mười bước thì ngừng lại. Diệp Cuồng Ca chẳng muốn quay đầu lại, mười người cũng tốt, trăm người cũng được,
y đã ngầm định đây là tử chiến, ngày hôm nay khó có thể sống sót trở về.
Người bước đến một thân trường bào lam nhạt, trên đầu là ngọc quán tinh xảo, mắt phượng hẹp dài nhìn chằm chằm Diệp Cuồng ca, người này chính là Mục Tử Minh.
Mục Tử Minh xử lý hết việc trong Diệp các, liền đi tìm Diệp Cuồng Ca, nhưng không thấy bóng dáng y tại Diệp gia, thực sự hiểm nguy, hoàn toàn không lường trước. Chỉ là lúc này, bóng lưng cô tịch của Diệp Cuồng Ca làm tim hắn nhói đau, là loại cảm giác không thể với tới, Mục Tử Minh hận thấu cảm giác này, chỉ có thể mở miệng nói rằng.
“Sư phụ, nếu quay đầu lại nhìn con một chút, còn sẽ đảm bảo an toàn cho sư phụ.” Giận cũng được, hận cũng được, hắn đầu cam chịu, miễn là người này bên hắn.
Diệp Cuồng Ca nghe Mục Tử Minh nói, trong măt một mảnh hờ hững, không hề bị lay động.
Mục Tử Minh xuất hiện làm những kẻ kia bối rối, họ không biết hắn là địch hay bạn, thế nhưng Mục Tử Minh không động thủ, bọn họ cũng như vậy không tấn công, mười người cứ thế cùng giơ tay, giương vũ khí về Diệp Cuồng Ca đánh tới.
Diệp Cuồng Ca tuy rằng không còn nội lực, kiếm pháp vẫn nhớ tới, lập tức rút kiếm đánh trả. Những người này không phải cao thủ kiệt xuất, vẫn trong khả năng ứng phó của y.
Đột nhiên, một luồng bột phấn hướng đến, y né tránh không kịp, hít vào một chút, tay chân liền vô lực. Gay go! Cho dù không còn vũ lực, lại một chọi mười, nhưng những kẻ kia vẫn kiêng kị y, nên mới dùng nhuyễn cân tán lên người y.
Nhìn Diệp Cuồng Ca suy nhược nhưng vẫn bình tĩnh, giữ nguyên vẻ quật cường kiêu hãnh, Mục Tử Minh mở miệng lần nữa: “Sư phụ gọi con một tiếng, con liền giúp người trừ khử bọn họ.”
Mục Tử Minh nín thở yên lặng lắng nghe, chỉ lo bỏ qua bất kỳ âm thanh nào đó của Diệp Cuồng Ca, nhưng trừ một tiếng cười gằn, người kia không còn bất kỳ phản ứng gì. Mục Tử Minh cay đắng, người này thật sự tuyệt tình đên thế.
Diệp Cuồng Ca chống đỡ không nổi, động tác dần chậm lại, cuối cùng đành buông kiếm xuống, thân thể không khống chế được mà ngã về đằng sau
Nhưng lại không có đau đớn như dự liệu, một cánh tay mạnh mẽ kéo y vào l*иg ngực. Mục Tử Minh luôn chú ý mọi động tác của Diệp Cuồng Ca, nhìn thấy đối phương đã đi đến giới hạn, vội vào chạy đến bảo vệ y, nội lực trong người tuôn ra, trong nháy mắt đem người chung quanh đánh bại, đám người kia phun máu tươi khỏi miệng, nổ chết tại chỗ.
Diệp Cuồng Ca cảm giác được người kia đang ôm siết lấy y, thanh âm dứt khoát vang lên bên tai: “Con nói sẽ không để cho sư phụ bị thương”
—
Diệp Cuồng Ca tùy tiện để Mục Tử Minh ôm đi, hoàn toàn không có năng lực chống đỡ. Thế nhưng bất luận đối phương có hỏi cái gì, y đều không trả lời, thậm chí không buồn cho đối phương một ánh mắt, một dáng vẻ thân thiện.
Mục Tử Minh nhìn vẻ hờn dỗi của Diệp Cuồng Ca, chỉ có thể cười khổ một tiếng, người này luôn lạnh nhạt với hắn như thế. Khi hắn bước vào Mục phủ, chỉ có thể hỏi: “Sư phụ không định nói lời nào với con sao?”
Diệp Cuồng Ca cười lạnh một tiếng, không nghĩ tới Mục phủ được xây dựng lại như thời vàng son lộng lẫy, nếu như Mục Tử Minh có năng lực như thế, tại sao nhất định làm khó y, cứ yên ổn làm phủ chủ cao quý có phải tốt hơn không?
“Ta nói ta và ngươi không có bất cứ quan hệ gì. Mục phủ chủ kêu ta hai tiếng sư phụ, chính là gϊếŧ chết Diệp mỗ.”
Mục Tử Minh vốn đang mong người trong lòng ở miệng, thể nhưng lời đầu tiên Diệp Cuồng Ca nói lại là rũ sạch quan hệ, một lần nữa bóp nghẹt tim hắn. Một ngọn lửa vô danh bùng lên thiêu đốt lý trí Mục Tử Minh, hắn yêu cầu thủ hạ lui đi, bế nhanh Diệp Cuồng Ca vào phòng ngủ, một cước tàn nhẫn đóng cửa lại.
Diệp Cuồng Ca bị Mục Tử Minh ném lên giường, sau đó người này còn đè lên người y. Mục Tử Minh tay phải nâng cằm y lên, bắt buộc chính y phải nhìn thẳng hắn, con ngươi hắn như sóng ngầm phun trào, thanh ấm trầm thấp xẹt qua bên tai, khiến y nổi da gà.
“Được, vậy con sẽ triệt để rõ ràng, chúng ta là quan hệ như thế nào.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Dữ Nhữ Cuồng Ca
- Chương 12: Tình thế