Chương 5: Lần đầu chịu nhục

Từ lúc bị đưa vào phòng của Cố tiểu hầu gia, đã qua đi hai cái canh giờ.

Mới đầu Khả Du còn có chút dè chừng câu lệ, sau lại chờ lâu rồi, khẩn trương khát nước, liền chính mình rót nước trà chậm rãi uống, uống uống, lại nằm ở trên bàn ngủ luôn.

Cố Thiếu Đình đẩy hạ nhân đang nâng chính mình sang một bên, thân hình lắc lư, một thân mùi rượu trở lại trong phòng.

Hôm nay hắn uống lên không ít rượu, thấy những khuôn mặt dối trá liền cảm thấy ghê tởm. Tới chúc mừng sinh nhật? Đừng tưởng rằng hắn không biết bọn họ đều là đánh cái quỷ gì chủ ý, còn không phải là tưởng nịnh bợ đại ca cùng chính mình sao.

Chính là vì cái gì, vì cái gì hôm nay nàng ấy không có tới đâu, chẳng lẽ nàng ấy không biết hôm nay là sinh nhật của hắn sao?

Thật là phiền muộn đến cực điểm......

Nữ nhân này là ai? Vì cái gì ở trong phòng của hắn?

Đúng rồi, là Vân Vương, cái gia hỏa lòng muông dạ thú tặng lễ vật chúc mừng sinh nhật hắn, trong bữa tiệc hắn nói cái gì? Hắn ta nói, hưởng dụng từ từ.

Tiểu gia ta sao có thể cô phụ ý tốt như thế của hắn?

Khả Du trong lúc hôn hôn trầm trầm cảm giác được một đôi bàn tay thô ráp khẽ vuốt gương mặt của cô. Chậm rãi mở mắt ra, liền có một người nam nhân cao lớn đứng trước mặt chính mình.

Tiếp theo nháy mắt, hàm dưới truyền đến một trận đau đớn, nam nhân hữu lực nắm lấy cằm cô, nâng mặt cô lên đối diện với hắn.

Khả Du lập tức hết buồn ngủ, đồng thời ý thức được người trước mắt là ai.

Trước mặt, nam nhân mặc một bộ quần áo sang trọng, tóc được buộc gọn ở sau đầu, hàng lông mày sắc bén, cái mũi cao thẳng, đang dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô.

“Chờ, hầu gia… Ta….” Khả Du cố sức phun ra mấy chữ.

“A, còn có chút tư sắc.” Cố Thiếu Đình phảng phất không nghe thấy lời nói của cô, chỉ lo chính mình nói.

Hắn dùng sức nắm lấy cánh tay của cô, đem Khả Du kéo gần lại hắn.

“Hầu gia, xin đợi một chút, ta không phải… A! ——”

Không chờ Khả Du nói ra những lời cô chuẩn bị sẵn, bàn tay của hắn vung lên, thô bạo kéo ra áo ngoài mỏng manh của Khả Du, khiến cô bị kinh hách nhanh chóng ôm lấy bả vai của chính mình.

Cố Thiếu Đình nhìn chằm chằm nữ tử đứng ở trước mặt, khoanh tay trước ngực, áo ngoài bị kéo rách chỉ có thể miễn cưỡng treo ở trên người, lộ ra một tảng lớn áσ ɭóŧ màu vàng nhạt, lộ ra làn da oánh bạch như tuyết giống như phát ra ánh sáng. Búi tóc rời rạc, mày đẹp nhẹ xúc, mắt hạnh nước gợn doanh doanh, đôi môi hồng nhuận lúc đóng lúc mở như là vội vàng nói cái gì.

Ánh mắt Cố Thiếu Đình ám muội, một tay vòng lấy eo thon của nữ tử, một tay để ở sau đầu của cô, cúi người hôn lên cách môi hồng nhuận, chỉ cảm thấy trong miệng hắn, đôi môi của nữ tử thật ngọt và mềm mại.

“Ngô… Hầu…”

Đại não đột nhiên đình trệ, trong đầu lặp đi lặp lại, nụ hôn đầu tiên của cô, nụ hôn đầu tiên của cô mất rồi, a a a! ——

Chiếc lưỡi linh hoạt của nam nhân mạnh mẽ cạy ra đôi môi của cô, lưỡi hắn nhanh chóng thâm nhập vào trong khoang miệng cô, mạnh mẽ chiếm đoạt xung quanh, mυ"ŧ lấy lưỡi của cô mà dây dưa, không kiêng nể gì mà nhấm nháp nước bọt ngọt ngào của cô, bàn tay vốn dĩ đặt trên eo cô bắt đầu trở nên hư đốn, di chuyển loạn khắp xung quanh.

Khả Du trừng lớn hai mắt, bàn tay sau đầu giữ chặt khiến cô không thể né tránh, cô cố gắng dùng hết sức lực đẩy người nam nhân cao lớn, nhưng vẫn như cũ không chút sứt mẻ.

Trong lúc hoảng loạn, cô gỡ xuống trâm cài ở trên đầu, dùng sức đâm vào lưng của nam nhân ——

Trâm chưa đâm vào quần áo của hắn, cánh tay của cô đã bị hắn gắt gao kiềm chế.

Cố Thiếu Đình buông ra cánh môi bị chà đạp sưng đỏ của Khả Du, con ngươi hung ác nham hiểm không chớp mắt nhìn chằm chằm cô.

“Muốn hành thích ta?” Nam nhân trầm thấp âm ngoan nói.

“Không... Không phải, hầu gia, ngươi nghe ta nói….. A! ——”

Cố Thiếu Đình giơ tay tát cô, hung hăng đem cô đẩy ngã xuống đất. Nóng rát đau đớn làm cô nháy mắt ướt hốc mắt, thần trí phảng phất trong nháy mắt bay đi ra ngoài, ngay sau đó đầu lưỡi nếm tới một tia tanh ngọt.

“Một cái tiện nhân, cũng nghĩ đến làm thương ta, ai cho ngươi lá gan?” Nam nhân tiếp tục nghiến răng nghiến lợi nói.

Khả Du ngồi dậy, rồi lại bị Cố Thiếu Đình một chân đạp ngã trên mặt đất. Trên vai truyền đến từng đợt đau đớn, cánh tay run rẩy như thế nào cũng nâng không đứng dậy.

“Là ai? Vân Vương?” Nam nhân ngồi xổm xuống hung ác túm lấy tóc cô.

“A!!!!!!!”

Da đầu truyền đến một trận đau đớn, làm cô nhịn không được thét chói tai ra tiếng, từ nhỏ đến lớn cô cũng không từng chịu bạo lực hành hạ như thế, ủy khuất nháy mắt ập lên trong lòng, cố nén nước mắt, cắn chặt môi dưới, quật cường trừng mắt nhìn người nam nhân bạo lực trước mặt.

Cố Thiếu Đình nhìn ánh mắt không chịu thua của cô, ý chí chiến đấu lập tức bị kích lên.

Khóe miệng tà mị gợi lên, “Tấm tắc, vẫn là cái xương cốt cứng cỏi, tiểu gia ta liền nhìn xem, ngươi có thể chống cự được khi nào.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~