Sau khi biết mình có thể trở lại, Lê Tuế cảm thấy có chút tiếc nuối. Nếu cô ở lại lâu thêm một chút, có lẽ Ma giáo sẽ càng tốt đẹp hơn vì nhiều thứ cô nói, Ma giáo vẫn chưa làm được.
Ánh mắt Chức Nương lóe lên, rồi lấy tay che miệng cười: "Tôi rõ ràng đang ngủ ngon trên giường, mở mắt ra liền thấy giáo chủ ở đây, thật đúng là may mắn cho tôi rồi."
“Thời đại của giáo chủ quả là thú vị, cũng coi như là duyên phận do trời định."
Lê Tuế cũng không nói gì, cũng không hỏi xem Ma giáo đã nhận được tin mình chết hay chưa. Nếu vì cô chết mà Chức Nương cũng lập tức xuyên không thì có lẽ những người Ma giáo đang cùng một đoạn thời gian với cô, chắc là phát triển khá tốt, bây giờ người dân bên trong đã có thể tự cung tự cấp, chiến tranh cũng sắp kết thúc. Chỉ cần ổn định, ngày tháng sẽ trôi qua yên ổn.
Đang suy nghĩ thì đột nhiên cô thấy ống tay áo của Chức Nương khẽ tung bay, chiếc tay áo lụa mỏng màu đỏ nhẹ nhàng cuốn lấy ly nước ấm mà cô vừa rót, đưa đến trước mặt Chức Nương.
Chức Nương thử ngửi một chút rồi uống nước.
Lê Tuế nhìn đến ngây người: "Chức Nương, nội công của cô vẫn còn à?"
Chức Nương khó hiểu: "Dĩ nhiên."
Lê Tuế: "..."
Trời ạ!
Thế giới đó là có nội công!
Những người trong Ma giáo và giới võ lâm, dù không phóng đại đến mức dời non lấp biển, bay lượn như thần tiên nhưng thực sự có chút huyền ảo! Họ chỉ cần mượn lực là có thể bay lơ lửng giữa không trung trong chốc lát.
Mà Lê Tuế là người hiện đại, lại không thể luyện được! Cô nghĩ do thế giới này không có linh khí, hơn nữa cô là người xuyên không nên không thể hưởng lợi từ điều đó.
Khi đó cô đã ghen tị đến phát điên.
Kết quả bây giờ thì sao?
Nội công của Chức Nương vẫn còn nguyên! Chẳng phải nên là không còn vì thế kỷ 21 bị ô nhiễm bởi rồi sao?!
Chức Nương như hiểu ra điều gì, cô bỗng mỉm cười duyên dáng, chỉ nhẹ nhàng dùng mũi chân chạm vào tường, cả người bay lên nhẹ nhàng, váy đỏ tung bay, cảnh tượng đẹp tựa như trong phim truyền hình.
Rồi — cô nhẹ nhàng đáp xuống bàn ăn, nằm nghiêng một cách duyên dáng, còn ném cho Lê Tuế một cái liếc mắt đầy quyến rũ.
Lê Tuế lạnh lùng: “... Đi! Đây là chỗ ăn cơm, mông cô ngồi vào, tối nay tôi còn ăn được nữa không?”
Lê Tuế cảm thấy may mắn vì đã bắt gặp Chức Nương ngay lập tức. Nếu cô ấy vừa xuyên không đến đây mà không biết gì, với tính cách của cô ấy, thật sợ rằng cô ấy sẽ đánh người trên đường, rồi bị đưa vào viện nghiên cứu.