Chương 24: Chuỗi vấn vương

Tết Nguyên Đán này Cao Hân không trở lại, Chu Từ cũng không muốn đón giao thừa ở nhà họ Cao.

Khổng Tây Khai sợ cô sẽ buồn chán. Đêm đó cậu gọi cho cô. Cậu ôm chú chó Samoyed trắng đang mặc chiếc áo lông màu đỏ thẫm. Bên đó thực ồn, khiến cô không nghe rõ cậu nói cái gì.

Thấy cậu nhắn tin tới: Không tìm thấy tai nghe, cậu có nghe thấy không?

Cô lắc đầu, nói rằng cô không thể nghe thấy.

"Tớ đi ngủ trước đây, cậu đón giao thừa đi." Nói xong, cô cúp máy.

Tỉnh dậy giữa tiếng pháo nổ, thấy điện thoại chợt sáng, cô mở WeChat, thấy một đoạn phim Tây Khai gửi đến, vỏn vẹn mười giây, pháo hoa rơi xuống bầu trời, những cánh hoa rơi xuống và biến mất, không có giọng nói của cậu, chỉ có tiếng pháo.

Hình đại diện WeChat của cậu chú cún Samoyed kia, cậu chàng thè lưỡi như đang cười toe toét vậy.

"Chúc mừng năm mới, mong mọi điều tốt đẹp nhất đều đến với cậu."

Chu Từ đến trung tâm thương mại để chọn một món quà trước ngày lễ tình nhân. Đường Hiểu Thiên cùng cô dạo quanh Joy City hai vòng lớn, vẫn không chọn được một món quà tử tế, bởi vì cô cảm thấy Tây Khai chẳng thiếu thứ gì cả.

"Hai người quen nhau lâu như vậy, cậu vẫn không biết cậu ấy thích gì sao?"

Dường như từ trước đến nay Tây Khai chưa từng nói về sở thích, sở đoản với cô.

Có lẽ là chơi bóng rổ đi. Những thứ khác cậu ấy không quá để tâm, chơi game hay các tuyển thủ, chỉ là vừa hay cần giải trí nên tham gia mà thôi. Cô biết cậu ấy không thể ăn rau mùi. Tỏi cũng vậy, vì nó có mùi quá nồng. Trái cây cậu ấy thích là bơ và dứa. Cậu ấy không ăn nội tạng động vật và ghét rau bina.

"Chụp ảnh có tính không?"

Cô chợt nhớ, ở nhà cậu có rất nhiều máy ảnh.

"Chị à, sao không nói sớm, chân tớ sắp gãy rồi này."

Cuối cùng, họ đến phía đông khu trung tâm thương mại. Chọn tới chọn lui cả buổi, cuối cùng đã mua một chiếc máy quay phim Olympus sau khi nghe những lời dụ dỗ từ ông chủ cửa hàng này.

Vào ngày lễ tình nhân, trên đường khắp nơi đều là tình lữ và những bó hoa hồng. Món quà của cô không dễ giấu. Cô bỏ nó vào một chiếc hộp các tông lớn và ôm nó trước ngực. Khi thấy Tây Khai cũng ôm lấy một hộp quà to, đứng chờ cô ở ga tàu điện ngầm. Chợt cô cảm thấy thật buồn cười.

"Cậu xem chúng ta có giống hai kẻ ngốc không chứ!"

Tuyết vương trên tóc cậu, nó sẽ tan chảy nếu cô chạm vào.

Cuối cùng, cũng về đến nhà, cậu đặt hai cái hộp lại với nhau. Đầu tiên, Chu Từ mở chiếc hộp các tông lớn của mình. Bên trong có quá nhiều thứ, khiến cô nghĩ Tây Khai đang giúp cô mở một cửa hàng tạp hóa, một bó hoa hồng đỏ, một hộp chocolate, áo hoodie màu xám, những món quà dần trở nên kỳ lạ, cô không biết đó có phải là một nhúm lông được cắt từ chú chó của cậu ấy hay không, một lọ vỏ sò, một đĩa nhạc của Coldplay, có lẽ là một bộ sưu tập thẻ Tam Quốc, một chiếc máy chơi game Nintendo…

Không rõ những thứ này là gì, cô nghi hoặc nhìn cậu.

"Không phải trước đây cậu hỏi tớ thích gì sao, tất cả những thứ này, những thứ tớ từng thích, hôm nay tặng hết cho cậu đó."

"Chỉ có hoa hồng và chocolate là tớ mua hôm nay. Tớ nghĩ cậu sẽ thích chúng vào những ngày thế này."

Cậu ngượng ngùng vò vò vạt áo.

Thường thì thiếu nữ sẽ bị lay động bởi những chi tiết thế này, chứ không nhất thiết phải là hoa hồng và chocolate. Cậu gửi cho cô một số thứ mà đối với người khác chẳng đáng một xu, nhúm lông của thú cưng cậu thích, vỏ sò cậu nhặt được khi còn là một đứa trẻ, ban nhạc cậu yêu thích và tất cả thẻ Tam Quốc cậu đã thu thập được và cả máy chơi game. Như vậy cậu đang nói với cô rằng “Đây là những gì đẹp đẽ nhất đời tớ, nay tớ muốn chia sẻ chúng với cậu”, tất cả đều khiến tớ thật cảm động, cảm ơn chính bản thân tớ vì đã yêu một người sôi nổi như vậy.

Cảm động trở thành mồi lửa, cuối cùng lại bị cậu lừa lên giường.

Cậu nắm lấy đùi cô, mỗi lần đều đi vào chỗ sâu nhất trong thân thể cô, như một con thú vừa thoáy khỏi gong xiềng, gặm nhấm môi cô, nhấm nháp nơi tư mật của cô, sau lại liếʍ láp bụng dưới của cô, khiến cô không ngừng run rẩy, cả người mềm nhũn vô lực.

Cả hai như rơi vào trầm mê vô tận,lúc đạt đến cao trào, cô mơ mơ màng màng muốn ghé vào tai cậu thì thầm: "Tớ yêu cậu." Cũng không biết cuối cùng cô có nói không, cũng không biết nếu cô có nói, cậu có nghe được hay không.

Khi cô rời khỏi Bắc Kinh, Tây Khai ôm cô vào trong ngực. Cảm giác thật tuyệt khi được ai đó ôm vào lòng. Giờ cô đã hiểu tại sao những con vật nhỏ lại thích được ôm như vậy. Giây phút này cô cũng không muốn rời đi.

Mùi hương trên người cậu rất dễ ngửi, có một nốt ruồi nhỏ trên cổ và những đường gân trên tay cậu, tất cả như biến thành một chuỗi vấn vương trong trái tim cô.