Chương 11: Lục bình

Chu Từ tắt điện thoại di động. Người dì ở nhà nói với cô rằng có một bạn cùng lớp đã nhắn cô gọi lại, nhưng dì lại không biết đó là ai.

Vài ngày sau, Cao Hân đưa cho cô một lá thư nói là thư của Khổng Tây Khai gửi cho cô và hỏi:

"Chị và Khổng Tây Khai đã cãi nhau sao? Biểu cảm cậu ấy thật sự rất tệ khi đưa cho em cái này, cứ như em nợ tiền cậu ấy vậy."

"Bọn chị chia tay rồi."

Cô nhận lá thư và trở về phòng, để lại Cao Hân một mình.

"Chu Từ, cậu ngay cả giáp mặt với tớ nói chia tay cũng không dám sao? Tối nay chín giờ, tớ đợi cậu ở bờ biển."

Chữ cậu không được tính là đẹp, có nét xiêu, cũng có nét vẹo. Nhưng cô có thể cảm thấy cậu nắm bắt chuẩn xác trái tim mình thế nào.

Bờ biển ban đêm cũng không náo nhiệt, chỉ có vài người trung niên đi dạo dưới ánh trăng.

Chu Từ kết thúc buổi tự học, khi cô đến đây, đồng hồ điểm hơn tám giờ. Nhìn đằng xa, các cụ đang đấu cờ, cô liền ngồi xổm xuống một gốc cây gần đó.

Không biết đợi bao lâu, cô cảm thấy ai đó vỗ vai mình từ phía sau.

Cô không biết phải nói gì, cũng không dám ngước nhìn cậu.

"Nói đi, vì cái gì?"

"Tớ đã viết trong thư rồi."

"Cậu nghĩ tớ sẽ tin cái lý do quỷ quái đó sao?"

Gió thu lạnh khiến cô rùng mình.

"Cậu muốn một lý do thế nào?"

"Rốt cuộc là vì cái gì? Có điều gì mà ngay cả tớ cậu cũng không muốn nói? Chỉ cần trực tiếp nói với tớ rằng cậu muốn chia tay, cậu nghĩ điều này công bằng với tớ sao?"

"Khổng Tây Khai"

Cô ngước mắt lên, nhìn cậu chằm chằm. Ánh trăng hắt thứ ánh sáng yếu ớt vào khuôn mặt cô, nhẹ nhàng, nhu hòa.

"Tớ đã nói với cậu lý do tớ đến Bắc Kinh, nhưng hình như tớ chưa từng nói với cậu tớ đã lớn lên như thế nào. Bà ngoại nói tớ được mẹ đưa về nhà khi vừa hơn một tuổi. Sau khi bỏ lại tớ, mẹ một mình đến Bắc Kinh. Tớ lớn lên cùng bà ngoại và gia đình dì. Mọi người đều đối với tớ rất tốt.

Nhưng cậu có biết không, con người rất đáng ghét. Có một lần huấn luyện buổi tối ở trường trung học. Tớ đến nhà một người bạn ăn tối. Ba mẹ cậu ấy, cậu ấy và tớ, còn có một chú chó lông vàng nữa. Trong bữa ăn, ba cậu ấy cười nói rằng quyền ưu tiên của ông ấy trong ngôi nhà này chỉ đứng thứ tư, thậm chí chú chó kia còn đứng trước ông ấy, cũng không biết vì sao, khi ấy tớ đã bỏ chạy vào nhà vệ sinh khóc nức nở.

Thực ra cậu không cần phải yêu cầu tớ tìm một lý do. Những lý lẽ không thực tế đó đối với tớ lại rất thuyết phục. Tớ thậm chí còn không biết nói với cậu chuyện này có lợi ích gì hay không.Cậu có thể có rất nhiều bạn bè, còn có cha mẹ, ông bà, và thậm chí là một ổ chó con trong thế giới của mình, nhưng thế giới của tớ vốn chỉ có mình tớ mà thôi. Khổng Tây Khai, cậu sẽ thế nào khi chấp nhận một nhánh lục bình mang thế giới của mình trôi dạt?"

Cô nói một hơi suy nghĩ của mình. Nó khiến cô cảm thấy não mình như biến thành một lọ keo đặc quánh. Trước khi mở miệng, cô nghĩ rằng mình sẽ khóc khi nói chuyện, nhưng cô lại bình tĩnh và lý trí đến lạ thường.

“Mèo thích ăn cá, nhưng mèo không biết bơi, cá thích ăn giun, nhưng cá không thể lên bờ.

Tớ nghĩ khi Thượng Đế tạo ra thế giới, Ngài cho chúng ta rất nhiều sự lựa chọn, nhưng lại cố tình không cho chúng ta đạt được chúng một cách dễ dàng. Chung quy lại, khi đau có thể khóc, khi tối có thể bật đèn, khi nhớ nhung còn có thể liên lạc, khi thích có thể lại gần. Chúng ta là người tạo ra câu chuyện cho chính mình, cuộc sống như lục bình, nhìn thì tự do, thực ra đều là thân bất vô kỷ.”

Sau đêm đó, cô không thể nhớ cô và cậu đã nói những gì. Có lẽ không nói gì thêm nữa. Cùng nhau dạo quanh bờ biển một vòng rồi trở về.

Không nước mắt, không hiềm khích, không ôm ấp, không một lời chia tay nghiêm túc, mọi thứ dường như bình thản đến nhẹ nhàng, khiến mọi người tự hỏi liệu điều đó có thực sự đã xảy ra hay không.