Chương 7

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Dụ Nhiên rốt cuộc tốt nghiệp cao trung cũng kết thúc thi đại học, Dụ Ngôn thở nhẹ nhõm một hơi, không phải lo lắng khẩn trương. Dụ Nhiên thành tích vẫn luôn không tồi, vấn đề học tập cũng không làm hắn bận tâm, Dụ Ngôn cũng không áp lực hắn, chỉ cần bảo bảo vui vẻ liền hảo.

Thi xong Dụ Ngôn cố ý mang hắn du lịch nghỉ phép, chỉ tiếc công ty có hạng mục cần hắn xuất đầu, chỉ phải để sau. Dụ Nhiên không để bụng, chỉ cần cùng Dụ Ngôn ở bên nhau nơi nào đều có thể. Hắn có chút trạch, đối du lịch cũng không hứng thú, cùng Dụ Ngôn cùng nhau ngốc tại trong nhà rất không tồi.

Dụ Ngôn gần đây vội, thời gian đều ở công ty, thời điểm Dụ Nhiên không đi học, vô luận ở nơi nào đều là cùng hắn dính nhau.

Văn phòng Dụ Ngôn ở tầng cao nhất Dụ thị, kính thuỷ tinh thật lớn có thể rõ ràng nhìn đến cao ốc bên ngoài cùng xe cộ con đường thật nhỏ phía dưới.

Áo sơmi nửa cởi ở khuỷu tay Dụ Ngôn, thân trên lỏa lồ trong không khí, mềm nhũ trước ngực bị ngậm khoang miệng ấm áp tinh tế liếʍ láp, tóc người trong ngực làm da thịt hắn có chút ngứa.

Trên nhũ thịt tràn đầy vệt đỏ, Dụ Nhiên gặm cắn núʍ ѵú mềm đạn, sữa thơm ngọt chảy vào miệng hắn.

“Bảo bảo……”

Kɧoáı ©ảʍ đầṳ ѵú làm Dụ Ngôn có chút nhũn ra, hoa huyệt cũng mềm mại phiếm ướt, như vậy đi xuống không thể được.

Mềm vυ" trong miệng bị rút ra, Dụ Nhiên có chút khó hiểu, gắt gao ôm eo Dụ Ngôn, từng chút liếʍ láp đầṳ ѵúđỏ tươi trước mắt.

“Xin lỗi, bảo bảo.”

Hai tay Dụ Ngôn đáp trên vai Dụ Nhiên, thanh âm mềm nhẹ mang đầy xin lỗi.

“Ba ba có cái hội nghị, khả năng không bồi bảo bảo được.”

Nghe tin này Dụ Nhiên có chút uể oải, núʍ ѵú cũng không liếʍ, dựa vào nhũ mềm cọ xát. Núʍ ѵú đứng thẳng bị cọ ngã trái ngã phải, vuốt da thịt tế hoạt dưới tay.

“Bảo bảo, ngươi lại trêu chọc ba ba, nước phía dưới đã ngăn không được.” Dụ Ngôn trêu đùa hôn trán hắn

“Ta có thể liếʍ sạch.” Người

trong lòng ngực rầu rĩ trả lời.

Thật không xong!

Dụ Ngôn hô hấp hơi loạn, bảo bảo cực ít nói những lời này nói ra thật là muốn mệnh hắn. Dụ Ngôn hận không thể hiện tại liền cởϊ qυầи cho hắn liếʍ láp, cho hắn làm chính mình ướt đẫm nhão dính dính. Nhưng hiện tại chỉ phải chịu đựng tình triều an ủi Dụ Nhiên.

“Bảo bảo… Ba ba thật sự rất muốn cho bảo bảo liếʍ, thậm chí muốn cho bảo bảo cắm vào tới. Nhưng. Ba ba bảo đảm, họp xong ba ba sẽ cho bảo bảo liếʍ được không?”

Dụ Nhiên gật gật đầu, trầm mặc một lát. Nhấp môi có chút thẹn thùng, ánh mắt lập loè mở miệng:

“Muốn cắm tao huyệt ba ba.”

Bảo bảo Thẹn thùng đáng yêu cực kỳ, Dụ Ngôn trong lòng ngọt ngào, khàn giọng hống hắn:

“Có thể, ba ba sẽ ngoan ngoãn nằm hảo cho bảo bảo thao.”

Văn phòng chỉ dư Dụ Nhiên một người, hắn có chút nhàm chán mở máy tính Dụ Ngôn. Mật mã là sinh nhật Dụ Nhiên, giao diện khởi động là ảnh hai người thân mật chụp chung, là sinh nhật Dụ Nhiên năm nay chụp. Trong ảnh hai người thân mật hôn môi, Dụ Ngôn cười ngọt ngào, hắn lại là thẹn thùng.

Hiện giờ xem ra hắn cũng là thẹn thùng đỏ mặt, Dụ Ngôn mới vừa đi hắn lại tưởng niệm. Thật muốn sờ sờ ba ba, hôn hôn ba ba.

Họp xong hội nghị buồn tẻ dài dòng, Dụ Ngôn cho thư ký đi, bước nhanh trở lại văn phòng. Mới vừa đẩy cửa ra, tầm mắt vừa chuyển, bị một cổ lực đạo bế ngang eo nâng lên.

Tiểu gia hỏa thật là chờ sốt ruột, Dụ Ngôn bị ôm ngồi trên bàn làm việc to rộng. Hai chân bị tách ra vòng trên eo Dụ Nhiên, hô hấp bị cướp lấy. Môi mềm bị mạnh mẽ mυ"ŧ vào tê dại, đầu lưỡi cũng bị câu đến trong miệng quấn quanh, nước bọt bị nuốt đi, chỉ có thể phát ra rêи ɾỉ rất nhỏ.

Một chuỗi hôn sâu, Dụ Ngôn đã mềm eo, môi sưng đỏ hai mắt ướŧ áŧ. Tiểu gia hỏa dựa vào gáy hắn tinh tế liếʍ hôn, ấn ra một đám dấu hôn, bàn tay to đem áo sơmi từ lưng quần túm ra vòng đến ngực. Ngậm lấy núʍ ѵú non mềm liếʍ mυ"ŧ, hai tay xoa nắn eo mông hắn mẫn cảm.

Dụ Ngôn ngưỡng cổ tiếp nhận môi lưỡi hắn, thuận theo nhấc chân cởϊ qυầи. Trần trụi chân dài đáp bên hông Dụ Nhiên cọ xát, thanh âm khẽ run khàn khàn từ tính lộ ra nồng đậm dụ hoặc.

“Bảo bảo….. Tao huyệt ba ba ướt.”

Trước mắt là trần nhà quen thuộc, đèn thủy tinh dưới ánh mặt trời chiết xạ quang mang nhỏ vụn làm người choáng váng.

Dưới thân kɧoáı ©ảʍ một đợt một đợt thổi quét thân thể hắn, thân thể Dụ Ngôn trần trụi tế bạch nằm trên bàn làm việc, đầṳ ѵú nộn hồng còn mang theo dấu răng. Dụ Nhiên vùi đầu giữa hai chân hắn liếʍ láp, tay to bắt lấy chân dài bóng loáng vuốt ve.

“Bảo bảo….. Không cần liếʍ côn ŧᏂịŧ…… A….. Liếʍ tao huyệt ba ba…… Nơi đó…… Muốn……”

Liếʍ côn ŧᏂịŧ sẽ bắn thực mau, so với côn ŧᏂịŧ, hoa huyệt tương đối càng thêm cơ khát. Dụ Nhiên lại chỉ liếʍ gậy thịt, mặc kệ tiểu tao huyệt nước chảy, thật làm Dụ Ngôn vội muốn chết. Không phải muốn liếʍ tao huyệt sao ba ba?

Dụ Nhiên thong thả ung dung phun ra kê kê trong miệng, đầu lưỡi trượt xuống đến huyệt khẩu nhợt nhạt dò hỏi liếʍ láp vách trong. Nữ huyệt được an ủi kích động run rẩy mạo thủy, đều bị Dụ Nhiên nuốt vào.

Mặt Dụ Ngôn ửng đỏ, đôi mắt ẩn ẩn có chút lệ ý, hai chân bị mở rộng. Nơi riêng tư non mềm bị tùy ý xâm phạm, ngón chân trắng nõn gắt gao cuộn. Cái mông lay động truy đuổi làm môi lưỡi nó vui sướиɠ, cả người đã mê say ở kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙©.

“Bảo bảo…… Liếʍ sâu chút…… Đúng…… Nơi đó….”

Thịt hành Dụ Nhiên đã ngạnh phát đau, đũng quần phồng một đoàn khó chịu. Hắn lung tung kéo xuống quần giải phóng đồ vật cực nóng, bắt lấy eo Dụ Ngôn mảnh khảnh lật thân ba ba quỳ ghé vào trên bàn.

Dụ Nhiên ngồi trên ghế, bạch mông đối diện mặt hắn. Mông đĩnh kiều ướŧ áŧ, tiểu hoa còn chảy mật dịch thơm ngọt theo đùi dừng trên mặt bàn, thật là cảnh sắc cực đẹp.

Dụ Ngôn còn đè thấp thân mình, cong tuyết đồn quay đầu lại câu dẫn hắn.

“Bảo bảo, mau tiến vào.” Tươi cười lại nhu lại mị.

Dụ Nhiên thật sự nhịn không được, đứng lên, đỡ nhục côn gắng gượng chống huyệt khẩu nhất mở nhất hợp nhét vào qυყ đầυ. Thủ sẵn eo Dụ Ngôn tế nhuyễn chậm rãi tiến vào đến chỗ sâu, thẳng đến cảm giác qυყ đầυ chạm được cung khẩu, mới bắt đầu mạnh mẽ va chạm. Mỗi lần đều nghiền nát đến chỗ sâu nhất, hoa huyệt phụt phụt hướng ra phía ngoài bắn chất lỏng.

“Bảo bảo…… Hảo sâu….. Quá mạnh…… Ba ba phải bị ngươi…… Đâm xuyên…..”

Dụ Nhiên mỗi một chút đều tiến sâu, cự căn thô to đẩy đưa mị thịt, kɧoáı ©ảʍ đánh sâu vào thân thể Dụ Ngôn, vυ" phồng lên lung lay nhỏ sữa.

“Kia ba ba muốn ta thao nhẹ chút sao?”

Dụ Nhiên cúi người liếʍ sống lưng tuyết trắng, một đường liếʍ đến vành tai tinh xảo vói vào lỗ nhỏ, vuốt vυ" non mềm, hạ thân đỉnh lộng thong thả nhợt nhạt.

Dụ Ngôn đang bị thao lộng sảng khoái, nghe Dụ Nhiên nói chỉ phải quay đầu lại vươn lưỡi thơm hôn môi Dụ Nhiên. Khuôn mặt xuân sắc nhộn nhạo, giọng khàn khàn mềm nhẹ, mỗi chữ đều phảng phất mang theo liêu nhân.

“Ba ba muốn bảo bảo hung hăng làm ta…… Mỗi một chút lại mạnh lại sâu, trừ bỏ bảo bảo cái gì đều không thể nghĩ…. Sau đó còn muốn bảo bảo bắn đầy tao huyệt.”

Dụ Nhiên đỏ mặt, hạ thân bị hoa huyệt mềm ấm khóa lại, đỡ eo Dụ Ngôn nhanh chóng va chạm. Quả nhiên mỗi một chút lại sâu lại mạnh, thẳng làm Dụ Ngôn phát ra rêи ɾỉ dễ nghe.

“Bảo bảo……. Ngươi lại lớn…..”

Dụ Ngôn bị va chạm nảy về phía trước, cái mông dính sát vào Dụ Nhiên, thịt đùi tuyết trắng thủy hoạt hồng nhuận.

Dụ Ngôn rêи ɾỉ mềm nhẹ uyển chuyển, tất cả đều là mị người thở dốc. Kê kê đã bắn một lần, tí tách tí tách nhỏ dịch nhầy. Huyệt nội truyền đến kɧoáı ©ảʍ dày đặc, hắn xoắn chặt huyệt thịt, theo đâm vào rút ra đong đưa mông.

Tốc độ va chạm phía sau càng lúc càng nhanh, cự điểu trừu cắm đều là tiếng nước dính nhớp, còn có tiếng thân thể chạm vào nhau. Dụ Ngôn thở dốc càng thêm ngọt nị, thân thể vô lực trên mặt bàn, một cái va chạm hữu lực hung mãnh trực tiếp phá vỡ cung khẩu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt đánh vào vách tường.

Tử ©υиɠ truyền đến kɧoáı ©ảʍ bủn rủn nhiệt trướng, đùi Dụ Ngôn co rút run rẩy, há miệng phát ra tiếng rên ngọt nị, hoa huyệt cùng côn ŧᏂịŧ cùng tiết. Dụ Nhiên rút ra hung khí, mang ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt cùng mật nước dừng trên bàn.

Thân mình Dụ Ngôn tuyết trắng tất cả đều là vệt đỏ diễm lệ, hai nhũ tiêm sưng to mạo sữa, lưng trải rộng dấu hôn. Tiểu huyệt giữa hai chân sưng đỏ diễm thục giương cái miệng nhỏ chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Bị hưởng dụng xong bộ dáng da^ʍ mĩ, hạ thân Dụ Nhiên còn chưa mềm xuống lại lần nữa trở nên cương cứng. Câu lấy chân cong mỹ nhân trên bàn ôm ngồi trên người, chống huyệt khẩu thẳng tiến đường đi, kí©h thí©ɧ hông hữu lực đỉnh lộng cung khẩu, há miệng cắn đầṳ ѵú trước mắt mυ"ŧ vào sữa tươi.

“Bảo bảo….. Thật thoải mái…. Dùng sức thao ba ba….”

Dụ Ngôn còn mang dư vị sau cao trào, hoa huyệt lại lần nữa tràn ngập no trướng, một sâu một nông đỉnh lộng cung khẩu. Tư thế cơ thể tiến sâu, qυყ đầυ đều tiến vào tử ©υиɠ, ra vào mang ra ướt dịch nhỏ giọt trên bụng Dụ Nhiên.

Dụ Ngôn mềm mại, trên người còn mang theo mồ hôi mỏng, sờ lên ấm ngọc trơn bóng.

Tay Dụ Nhiên nâng đầu gối hắn, nắm mông phì nộn vuốt ve, miệng ngậm núʍ ѵú tấm tắc liếʍ mυ"ŧ, bắt đầu rồi một vòng thao lộng mới.