Chương 5

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Gió ngoài cửa sổ lạnh thấu xương, đại tuyết ở không trung bị thổi tứ tán.

Trong phòng lại ấm áp làm người lười biếng. Dụ Ngôn nằm trên sô pha mềm xốp, áo tơ tằm đơn bạc mượt mà lộ ra lỏa vai tế bạch gọt giũa mấy đóa hồng mai.

Dụ Ngôn vuốt sợi tóc trong lòng ngực, Dụ Nhiên ghé vào giữa hai chân hắn, hô hấp cực nóng đánh vào da thịt trước ngực, mang theo ngứa ý rất nhỏ.

Đầṳ ѵú Dụ Ngôn như thường lệ bị khoang miệng ấm áp ngậm, bên kia cũng bị tay cầm.

Hai vυ" Dụ Ngôn ở thời điểm không hoài bảo bảo chỉ phồng lên nho nhỏ mềm mại, thời gian mang thai mới chậm rãi trướng đại. Dụ Nhiên sinh ra thực yếu, uống sữa lại ăn lợi hại. Ngậm tiểu nãi tiêm hắn không buông miệng, hắn nhìn đau lòng, lại không muốn bảo bảo hút đầṳ ѵú người khác. Đại lượng uống sữa xong, mát xa ngực hắn, xúc tiến nhũ tuyến sinh trưởng.

Đoạn thời gian bảo bảo trẻ con, hắn bận việc dao động căn cơ Dụ gia, có đôi khi vô pháp trở về làm bạn, Dụ Nhiên mở to song mắt thủy nhuận đen bóng nhìn hắn, không nói lời nào. Nếu không phải bởi vì vấn đề an toàn, Dụ Ngôn thật sự rất muốn mang theo hắn. Chỉ phải ôm hắn hồi lâu, ưng thuận kéo dài hứa hẹn.

Hắn cũng không biết, chính mình cũng có thể quyến luyến một người như thế. Hắn là uy hϊếp của Dụ Ngôn, cũng là nơi Dụ Ngôn mạnh nhất. Cùng Dụ gia câu tâm chinh chiến, trăm phương ngàn kế, vì bảo bảo xây lên tường cao, tạo một tòa lâu đài.

Thân mình trong lòng ngực giật giật, đầṳ ѵú bị mυ"ŧ vài cái, rời đi nguồn nhiệt.

Dụ Nhiên mê mang hai mắt từ chăn gấm ló đầu ra, dựa vào bên gáy Dụ Ngôn.

Trên người Dụ Ngôn có một cổ hương khí nói không nói rõ, như là hoa sau mưa xuân, có chút lạnh, lại mê người tận xương.

Dụ Nhiên hoàn toàn tỉnh táo lại cũng không lên, ôm eo, cọ cổ hắn.

Dụ Ngôn quen hắn thân mật, trong lòng cũng vui mừng, hắn thích Dụ Nhiên vẻ. Hôn môi hắn, như là món đồ chơi bị ôm vào trong ngực, cả người trần trụi.

“Hôm nay có dâu tây mới nhậl.”

Dụ Ngôn hôn hôn trán hắn, “Quản gia hẳn là đặt ở dưới lầu.”

Tiểu gia hỏa vừa nghe, dựng thẳng thân mình, nhìn đến Dụ Ngôn trần trụi, lại cẩn thận dùng chăn bọc hắn.

“Ba ba tại đây chờ ta.”

Dụ Ngôn ngoan ngoãn bị hắn bao kín mít, nhìn hắn hấp tấp mở cửa xuống lầu, một lát sau, lại hấp tấp mở cửa tiến vào. Trong tay mang theo tiểu rổ dâu tây.

Dụ Nhiên thích ăn đồ ngọt, trái cây thích nhất dâu tây. Khi còn nhỏ Dụ Ngôn hạn chế, sợ hắn sâu răng. Dâu tây cũng không cho ăn nhiều, đối thân thể không tốt.

Dụ Nhiên buông dâu tây, bế Dụ Ngôn lên đối mặt khóa ngồi trên người, cởi chăn đi xuống chút, lộ ra ngực che kín dấu hôn.

Dụ Nhiên 16 tuổi, niên thiếu chính trực thanh xuân, đối thân thể hắn yêu thích đến không được. Mỗi ngày hôn hôn sờ sờ quấn lấy hắn, hắn lại cố ý câu dẫn, thường xuyên dạy Dụ Nhiên đùa bỡn chính mình.

Dụ Nhiên cắn một trái dâu tây nhai nhai, lại ngậm đầṳ ѵú mυ"ŧ một ngụm sữa. Hương dâu tây cùng hương sữa quậy nhau, loại phối hợp này hắn thích nhất. Tay cũng thỉnh thoảng qua lại cách vải dệt vuốt ve Dụ Ngôn.

Hiện tại Dụ Ngôn mẫn cảm muốn mệnh, bị Dụ Nhiên mυ"ŧ núʍ ѵú, vuốt đùi eo mông liền có chút phát run.

Dụ Ngôn biết, hắn lại muốn bị thao.

Vừa mới bắt đầu, Dụ Nhiên thẹn thùng, mỗi lần cùng hắn thân mật đều hồng mặt. Hắn thích nhìn nhi tử khi thao lộng mình đỏ bừng mặt, đùa một chút liền bổ nhào vào ngực hút vυ" hắn.

Dụ Ngôn cắn một trái dâu tây hôn Dụ Nhiên. Môi lưỡi giao triền gian đem dâu tây tinh tế ăn đi, nước dâu tây ngọt ngào từ môi hai người chảy xuống. Lưỡi hắn bị Dụ Nhiên ngậm lấy mυ"ŧ vào, nước bọt cũng bị ăn sạch sẽ, Dụ Ngôn dung túng há miệng mặc hắn liếʍ láp.

Hôn môi xong Dụ Ngôn có chút thở dốc, chống trán Dụ Nhiên hoà khí.

Dụ Nhiên nhìn Dụ Ngôn, nhiều ngày triền miên làm mặt mày hắn thanh đạm mang theo mị ý, trần trụi khoác chăn gấm ngồi trong lòng ngực hắn, như công chúa xinh đẹp trong tháp.

Lòng Dụ Nhiên có chút nóng, dắt tay hắn hôn hôn. Lại nhịn không được đỏ mặt.

Hắn một khi kích động liền nhịn không được mặt đỏ làm Dụ Ngôn tâm lại ngọt lại mềm, cũng càng muốn đùa hắn sủng hắn.

Dụ Ngôn ngồi thẳng cầm một trái dâu tây, không ăn, nhẹ giọng: “Bảo bảo, ba ba dạy ngươi một cách ăn dâu tây mới.”

Dụ Nhiên có chút lăng, nhìn dâu tây lại nhìn Dụ Ngôn, gật gật đầu.

Dụ Ngôn duỗi lưỡi liếʍ mυ"ŧ dâu tây, môi lưỡi đỏ tươi câu dâu tây, nửa mị mị nhãn nhìn chằm chằm Dụ Nhiên, thanh lãnh câu dẫn.

Dâu tây theo cổ một đường đi xuống, ngừng ở vυ" trái, vòng quanh quầng vυ" đánh chuyển, lại một đường trượt xuống dưới eo bụng hướng giữa hai chân.

Dâu tây chống lại mật huyệt nho nhỏ, mũi dâu tây phá vỡ cánh hoa tiến vào đường đi.

Dâu tây không nhỏ, hắn hô hấp thả lỏng thân thể, từng chút toàn bộ ăn nó vào, ngón tay lại hướng trong đẩy đẩy, làm nó tiến vào càng sâu.

Dụ Ngôn rút ngón tay ra, lấy ra một đường dâʍ ɖị©ɧ, hắn duỗi lưỡi tinh tế liếʍ đi, khi vị thơm ngọt mang theo vị dâu tây.

“Như vậy giống như ăn rất ngon.”

Dụ Ngôn đáp vai Dụ Nhiên, như nhấm nháp mỹ thực.

Dụ Ngôn như vậy Dụ Nhiên xem qua rất nhiều lần, biểu tình luôn đứng đắn miệng lưỡi lại làm chuyện hắn mặt đỏ tim đập.

“Bảo bảo, ba ba lại trướng sữa, ngươi hút hút.” Cởi bỏ cúc áo lộ ra hai vυ".

“Bảo bảo, ba ba bên trong thoải mái, ngươi cắm vào tới.” Đẩy ra mật huyệt giữa hai chân.

“Dâu tây… Ngươi có thể ăn.”

Dụ Ngôn như vậy…

Hắn thích, Dụ Ngôn sủng ái hắn, dùng thân thể câu dẫn hắn.

Chân thon dài trắng nõn đáp trên vai, Dụ Nhiên liếʍ mυ"ŧ huyệt phiếm vị dâu tây, tay nắm mông thịt mềm nị.

Dâu tây đã bị bức thành nước, theo mật dịch chảy ra. Lưỡi Dụ Nhiên chui vào trong động, như xà liếʍ vách trong trơn mềm, đào nước dâu tây.

Dụ Ngôn tay ấn đầu giữa hai chân, mở ra hai chân dâʍ đãиɠ đưa mật huyệt hướng môi lưỡi linh hoạt.

Hắn tim đập nhanh, dầy kɧoáı ©ảʍ câu lấy chỗ hắn ngứa, khi nhẹ khi nặng, hắn chỉ có thể phát ra rêи ɾỉ dính nhớp, ngón chân mượt mà gắt gao cuộn.

“Bảo bảo…. A ngạch…….. Bảo bảo……”

Người chôn giữa hai chân là trân bảo của hắn, nhìn thấy nhi tử, hắn mặt nạ thanh lãnh liền ra không được. Hắn muốn thời khắc câu dẫn thuần khiết Dụ Nhiên, tiểu côn ŧᏂịŧ dính nhớp dâʍ ɖị©ɧ, hoa huyệt cũng chảy ra càng nhiều nước sốt cho người giữa hai nếm.

Dụ Ngôn hô hấp co rút lại hoa huyệt, thịt quả bị Dụ Nhiên mạnh mẽ mυ"ŧ đưa vào trong miệng nuốt. Dụ Nhiên từ giữa hai chân hắn ngẩng đầu, môi bộ một vòng thủy lượng chất lỏng.

Đứng dậy ôm Dụ Ngôn hư nhuyễn ngồi trên đùi, vỗ về lưng hắn.

Dụ Ngôn cười khẽ, ôm vai hắn, “Bảo bảo hiện tại trưởng thành… Đều có thể ôm ta.”

Có chút cảm thán, thời gian trôi mau, trẻ con lúc ấy ôm vào trong ngực hiện tại đã trưởng thành như thế, làm hắn vừa buồn bã vừa vui sướиɠ.

“Ôm ba ba như vậy, là chuyện ta vẫn luôn muốn làm.”

16 tuổi Dụ Nhiên vẫn như cũ bị Dụ Ngôn bảo hộ tính tình thuần lương, ở trong lòng hắn, Dụ Ngôn vẫn luôn là làm hắn tim đập nhanh.

Dụ Ngôn giật giật chân, sờ đến bao thịt dưới mông, ngón tay khıêυ khí©h vuốt ve.

“Bảo bảo nơi này cũng trưởng thành.”

Dụ Nhiên vẫn như cũ đỏ mặt, đối Dụ Ngôn dụ hoặc hắn luôn có chút ngăn cản không được, chỉ phải cắn nhũ thịt trắng lóa mắt trước mắt.

Tiểu hồng quả đứng thẳng bị hàm răng khi nhẹ khi mạnh nghiền nát, kɧoáı ©ảʍ giống như điện lưu kí©h thí©ɧ hắn lộ ra diễm lệ hồng. Mật huyệt ướŧ áŧ giữa hai chân lại lần nữa phiếm thủy, hư không cơ khát kêu gào bị cắm vào.

“Bảo bảo, ba ba huyệt ướt…… Cắm vào.”

Nhu mông đĩnh kiều trần trụi cọ lấy, mật dịch đều tẩm ướt quần Dụ Nhiên.

Dụ Ngôn sờ soạng quần nhi tử, cởi nó. Bàn tay tiến vào qυầи ɭóŧ cầm tiểu gia hỏa ngủ say, ôn nhu dùng lòng bàn tay vuốt ve nó. Dụ Ngôn thủ pháp quá mức ôn nhu khıêυ khí©h, tiểu Dụ Nhiên thực mau bị hắn kí©h thí©ɧ đứng lên. Dụ Ngôn nâng lên cái mông thuần thục đem nó nhắm ngay huyệt khẩu, có chút gấp nuốt ngồi xuống, ôn nhu dung nhập vào cơ thể, huyệt nội no trướng làm hắn thoải mái rêи ɾỉ.

Dụ Nhiên mυ"ŧ sữa thơm ngọt, tay mông nâng ướt đẫm. Eo Dụ Ngôn lắc lư, huyệt nội phun ra nuốt vào cự vật, hô hấp ngọt nị, vuốt tóc Dụ Nhiên đen nhánh, ôn nhu uy sữa.

“Bên phải còn có.”

Sữa bên trái hút hết, đĩnh tiểu núʍ ѵú bên phải non mềm hướng miệng Dụ Nhiên đưa.

Kɧoáı ©ảʍ kéo dài mê say cảm quan Dụ Ngôn, thoải mái….. Tràn đầy….. Thân thể hắn…… Mềm.. Côn ŧᏂịŧ kiều….. Nhỏ dâʍ ɖị©ɧ.

Dụ Nhiên câu lấy chân conghawan, ma sát huyệt thịt, bên hông hướng về phía trước kí©h thí©ɧ đâm vào rút ra.

Dụ Ngôn thật là người làm bằng nước, mật dịch theo trừu cắm phun tung toé ra, nhiều như ở trong nước, ấm áp trơn ướt.

“Bảo bảo…… Thật là lợi hại…… Cắm ba ba tao huyệt….. Thật thoải mái….”

Hai tay Dụ Ngôn đáp vai hắn, hô hấp ngọt nị phả vào bên tai hắn. Dụ Nhiên không nói, vành tai đỏ bừng cùng tăng thêm thở dốc tiết lộ hắn xấu hổ.

“Kê kê bảo bảo….. Lại thô lại lớn….. Ba ba mỗi ngày đều muốn….. Muốn bị bảo bảo thao…”

Chân Dụ Ngôn vòng chặt eo hắn, dán thân thể hắn, huyệt nội gắt gao kẹp dương cụ thô to. Nó tiến vào hắn liền rộng mở, nó rút ra hắn liền giữ lại.

Giọng Dụ Ngôn từ tính thanh nhã, thở dốc rêи ɾỉ đều có thể làm Dụ Nhiên giây phút ngạnh khởi, huống chi này cố ý câu dẫn.

Dụ Nhiên xoay người đè Dụ Ngôn dưới thân, bắt lấy đùi hắn mãnh lực đưa đẩy, mật dịch thơm ngọt đều bắn tới mặt.

Quá nhanh….. Quá nặng….. Như phải bị ăn luôn…

Cẳng chân Dụ Ngôn đáp trên vai Dụ Nhiên. Thân mình bị kéo ra, lộ ra hoa huyệt yếu ớt bị nam căn thô to ra vào, lực đạo giữa hai chân lớn như vậy….. Chính là còn chưa đủ….. Hắn muốn càng nhiều, hắn muốn Dụ Nhiên toàn bộ, lấp đầy hắn, xỏ xuyên hắn.

“Bảo bảo….. Vυ" ba ba muốn….. Muốn bảo bảo hút.” Ưỡn ngực rung động đưa vào miệng hắn.

Mặt Dụ Ngôn thanh nhã phiếm hồng, mê say ở kɧoáı ©ảʍ thở dốc, đẹp như vậy. Câu lấy vai hắn, nhu thuận nằm dưới thân hắn, mắt ướŧ áŧ sủng nịch nhìn hắn, phảng phất cho phép hắn tùy ý đùa bỡn.

Vυ" trong miệng mềm như vậy, đã không có sữa càng là non mềm. Hắn chôn ở hai vυ" Dụ Ngôn mυ"ŧ vào, đầu lưỡi khi dễ chúng nó mềm nhẵn.

Khi gậy thịt rút ra chỉ chừa đầu, lại hung hăng đâm nhập. Huyệt nội như đậu phụ phơi khô hút cự long, tiến vào càng sâu hút liền càng chặt. Thở dốc bên tai càng dễ nghe, hai chân quấn ở trên người liền càng chặt, như là muốn dung nhập thân thể hắn.

Kɧoáı ©ảʍ kịch liệt đánh sâu vào Dụ Ngôn, chỉ biết mở thân bị thao lộng, phun thở dốc rêи ɾỉ ngọt nị câu dẫn Dụ Nhiên. Hoa huyệt đột nhiên co rút lại, Dụ Ngôn kẹp chặt đồ vật trong cơ thể, một tiếng than nhẹ, tiểu kê kê cùng hoa huyệt đồng thời bắn ra.

Dụ Nhiên hung hăng trừu động mấy chục cái, cũng bắn vào cơ thể Dụ Ngôn.

Kịch liệt tính ái làm Dụ Ngôn có chút mềm, nhắm mắt nằm ở trên sô pha hồi sức. Dụ Nhiên phun ra đầṳ ѵú bị khi dễ thảm, trấn an hôn nó, cúi đầu chuẩn bị rút ra, lại bị Dụ Ngôn ôm cổ.

“Ba ba hôm nay muốn vẫn luôn… Hàm chứa bảo bảo.”

Giọng Dụ Ngôn còn khàn khàn, lại càng thêm hoặc nhân.

Dụ Nhiên đỏ mặt gật đầu, bế Dụ Ngôn lên vòng ở trong ngực, hôn cổ hắn trắng nõn, hôn ra một cái lại một cái dấu hôn.

Hai chân Dụ Ngôn vòng quanh eo hắn, xúc cảm trên người, thực thoải mái.

“Ba ba, có mệt hay không?”

“Không mệt, thực thoải mái, muốn mỗi ngày bị bảo bảo thao.”

“Bên trong ba ba… Cũng thực thoải mái.”

“Kia ngốc tại bên trong ba ba, bảo bảo muốn thao lúc nào trực tiếp liền có thể động.”

“Ân.”

“Tới, hút vυ" ba ba.”