Chương 2: “Ngậm lấy” (H)

Chương 2: “Ngậm lấy” (H)

Vụ Tùng bị lời nói của người đàn ông lạ làm cho xấu hổ, cặp mắt đào hoa giờ phút này như đôi mắt nai con ngây thơ.

Cùng với vòng eo thon và bộ ngực trắng nõn lộ ra một nửa, cô mê người giống như tiểu hồ ly quyến rũ người khác.

Đột nhiên, đáy mắt người đàn ông lóe lên một tia khác thường.

Bởi vì anh bỗng nhiên cảm nhận được phần thân dưới phản ứng mãnh liệt.

Bình thường tính tình anh lãnh đạm nên đối với phụ nữ cũng không mấy hứng thú, và rất hiếm khi cây gậy bên dưới dựng đứng.

Hôm nay chẳng qua là vì ăn không tiêu nên mới đi dạo vài vòng trong quán rượu.

Hơn nữa, nghe nói đối tác của anh đã sắp xếp cho anh một số cô gái cao cấp, khiến anh cảm thấy thật phiền chán.

Vì vậy anh đã chuyển nhiều phòng khác nhau, vào một căn phòng trống và âm thầm nhờ trợ lý của mình sắp xếp mọi việc.

Không ngờ, anh vừa nằm xuống thì bị người phụ nữ này đánh hơi được, mò mẫm đi vào.

Vụ Tùng ngước mắt lên, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu trắng cao cấp, cổ áo không cài vài nút, để lộ làn da trắng lạnh như khối băng.

Dưới lớp áo là cơ bụng 8 múi lúc ẩn lúc hiện, người đàn ông này có khuôn mặt tuấn tú và lạnh lùng, trên sống mũi cao là cặp kính gọng vàng, nhìn cấm dục và văn nhã.

Xuyên qua kính là con ngươi đen nhánh tràn đầy du͙© vọиɠ, giống như một cái giếng không đáy, đang nhìn chằm chằm vào bộ ngực nửa hở của Vụ Tùng.

Cô hơi rũ mắt xuống, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ phảng phất như thể sắp chảy máu.

Trên người đàn ông có một mùi hương gỗ tuyết tùng, chậm rãi xông vào xoang mũi cô.

Không biết từ khi nào Vụ Tùng đã nắm lấy dươиɠ ѵậŧ sớm đã cứng ngắc của anh, gậy thịt màu tím vừa dài lại vừa thô, qυყ đầυ ướŧ áŧ nhìn rất mê người. Vụ Tùng không hiểu vì sao có một cảm giác muốn đút cây gậy thô to này vào trong âʍ đa͙σ mình, nếu bị nó xuyên qua, nhất định sẽ rất thoải mái.

Vụ Tùng run rẩy cả người, tiểu huyệt co rút mẫn cảm.

Trong không khí ái muội, bên dưới Vụ Tùng không kiềm chế được tràn ra một ít chất lỏng sền sệt, thấm ướt cả qυầи ɭóŧ.

Cô cắn nhẹ môi, hơi vặn vẹo cơ thể và từ từ rêи ɾỉ ra tiếng “Ưm ~”.

Cô biết, đó là dấu hiệu cho thấy ham muốn đang dâng trào, dâʍ ɖị©ɧ từ tiểu huyệt bắt đầu tràn ra.

Thật lâu sau.

Người đàn ông lạ hơi thở dốc, giọng nói trầm khàn đột nhiên vang lên, mang theo sự uy hϊếp cùng bá đạo:

“Ngậm lấy.”

Trong tiềm thức, Vụ Tùng muốn gậy thịt trước mặt cắm vào tiểu huyệt mình, hung hăng thọc vào rút ra.

Những ngón tay trắng trẻo của cô nhẹ nhàng di chuyển, qυყ đầυ dưới sự xoa nắn của cô tiết ra một chút mật dịch trong suốt.

Chỉ một lát sau.

Vụ Tùng khẽ hé đôi môi đỏ mọng, đôi mắt đào hoa lóe lên vẻ bối rối, cô hơi nghiêng người về phía trước, ngoan ngoãn há miệng ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ.

“Ưm…” Một tiếng rầm rì thỏa mãn phát ra.

Phó Vân hơi giật mình, tự dưng cảm thấy người phụ nữ bị gọi tới này quá nghe lời, ngoan ngoãn một cách bất thường.

Đối với một người đàn ông không có hứng thú với phụ nữ như anh, hành động của cô gái đã khiến tim anh khẽ run lên, trong lòng hiện lên một tia cảm xúc.

Một tiếng “chụt” vang lên, Vụ Tùng nhẹ nhàng mυ"ŧ lấy qυყ đầυ làm Phó Vân không nhịn được nữa, thoải mái rêи ɾỉ.

Giọng nói Phó Vân vốn dĩ đã trầm ấm, giờ phút này anh vừa thở dốc vừa nghẹn giọng hỏi một cách đầy mê hoặc:

“Tiểu tao hóa, ăn ngon không?”

Vụ Tùng nghe vậy, trong trạng thái mơ hồ, cô đỏ mặt xấu hổ, nhẹ giọng nói: “Ưm…. ngon…. ăn ngon…”

Theo sau đó là nghiêm túc liếʍ dươиɠ ѵậŧ, món ăn mà từ nhỏ đến lớn cô chưa từng chạm qua hay ngậm lấy.

Vụ Tùng cảm thấy khoang miệng mình tràn ngập chất lỏng tanh tưởi từ qυყ đầυ tiết ra, cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn nuốt xuống.

Phó Vân thấy vậy, nhẹ nhàng tháo kính mắt xuống, yết hầu nhẹ lăn, con ngươi vốn đã đen nhánh càng thêm tối sầm.

Anh hơi nâng eo lên, để côn ŧᏂịŧ chậm rãi ra vào cọ xát trong khoang miệng cô gái, kɧoáı ©ảʍ tột cùng lan tỏa.

Phó Vân cảm thấy thân thể của mình khẽ run lên, đột nhiên ý thức được.

Có lẽ,

Đã đến lúc anh phải chấm dứt 27 năm cấm dục của mình rồi.