Chương 2: Huyệt đã bị đàn ông cắm qua chưa?

“Rõ ràng là anh làm em…”

“Trả lời tôi có thích hay không.”

Bắt đầu anh như là ăn mặc tây trang áo khoác nửa người, tay thon dài cầm cà vạt, chưa cởi ra cảm giác mười phần cấm dục.

“Hỉ… Thích.” Nhứ Lê kẹp chặt chân, không tự giác mà lại cắn môi dưới.

“A, đi ngủ đi.” Lục Diệc Kỳ xoa xoa giữa mày, tâm sự nặng nề.

Tâm anh đã thật lâu không có chân chính mà nhảy lên. Cảm xúc cũng vậy, giống như chưa bao giờ dao động vậy, muốn cũng có thể được đến, không có cũng có thể giải quyết, đêm nay nhìn thấy Nhứ Lê phát da^ʍ lần đầu tiên anh tức giận.

Rõ ràng mới nhìn thấy thân thể của cô, vì sao nghĩ được như vậy.

“Lúc khẩn trương đừng tự cắn mình.”

Nhứ Lê ngẩn ra, ngây người một giây.

Hoá ra anh có chú ý tới cái khác, mà không phải giống như những người đàn ông khác chỉ biết nhìn chằm chằm ngực.

Cọ tới cọ lui gật đầu gửi nhãn dán đi, Nhứ Lê chống thân hình mềm mại xuống giường tắm rửa.

Thay áo ngủ mềm mại, người phụ nữ kiều mị trốn vào chăn, đôi mắt thủy linh linh nhìn thấy tin nhắn mở to.

Anh nói, không cần phát sóng trực tiếp, chỉ cần nghe lời muốn gì cũng sẽ có.

Mày đẹp Nhứ Lê vừa nhíu, không kịp cẩn thận tự hỏi liền nặng nề ngủ.

Ngày hôm sau dạy dỗ bắt đầu, cũng là vận mệnh tương giao bắt đầu thay đổi.

Sáng sớm, Nhứ Lê nghe điện thoại. Cô không cần đoán cũng biết là ai, bởi vì anh là người duy nhất có thể gọi điện thoại cho mình.

“Uy…” Nhứ Lê dụi dụi mắt, âm thanh ngây thơ truyền đến.

“A.” Người đàn ông câu môi, nghe thấy tiếng cô liền không tự chủ được mà muốn cười, “Tỉnh sao.”

…Không tỉnh có thể nghe sao!

Chính là giọng người đàn ông này cũng quá dễ nghe đi! Lãnh đạm lộ ra sự gợi cảm, tiêu chuẩn giọng thấp, Nhứ Lê lại vô dụng mà nghe mềm.

“Ách vâng.” Giọng mềm nói vâng một câu.

“Tôi “chào cờ”.”

Cái, cái gì?!

“Nhớ tới vυ" và huyệt da^ʍ cô liền cứng.”

Uy uy… Phạm quy a… Sao có thể nói nơi đó như vậy…

“Sao có thể xinh đẹp như vậy?”

Nhứ Lê nên tức giận, nhưng bị tiếng thở dốc của anh thấp thấp câu hồn, giống như gặp được anh cả người liền hư rồi. Cô nghiêm túc mà trả lời không biết, ấp úng mà bắt đầu khẩn trương lên.

“Đừng cắn môi, tôi cho em cắn sao, hửm?”

“Đây là của tôi sao lại là của anh——”

“Cởϊ qυầи lót ra, đem chân ôm, mông nâng lên tới. Ngoan một chút.”

Nhứ Lê cảm giác mình trúng độc của anh, không thể phản kháng độc. Cởϊ qυầи lót ren màu trắng ra, xốc chăn lên, chân dài hướng hai bên mở ra thành hình chữ M, khuôn mặt nhỏ chôn ở trong chăn, muộn thanh nói: “Vâng, vâng.”

“Sao ngoan như vậy a. Hửm?” Người đàn một bên sủng nịch hỏi, một bên phát ra tiếng thở hổn hển. Không cần nghĩ cũng biết là đang làm gì…

Khuôn mặt nhỏ tinh xảo trắng nõn của Nhứ Lê đột nhiên đỏ lên, mình giống như phá lệ nghe lời anh. Thích nghe anh nói ngoan, muốn anh khen ngợi.

“Ừ… Tôi muốn lột môi âʍ ɦộ em, đầu lưỡi liếʍ âm đế và huyệt da^ʍ của em, nhanh chóng mà liếʍ hút huyệt hồng… Hô… Bảo bối da^ʍ huyệt hồng như vậy, thích cho đàn ông nhìn?”

Nhứ Lê cơ hồ là ngây dại, bị giọng anh câu dẫn đến động dục, lời nói sắc tình như vậy nói từ trong miệng anh nói ra lại làm cô sinh ra liên tưởng vô tận và hư không.

Thiếu nữ tuyệt mỹ tóc dài rối tung, ngơ ngác mà ôm đùi, ngưỡng dựa vào trên giường, mở rộng tiểu huyệt ra, tựa hồ thực sự có đàn ông ở dưới thân mình, chuyển đầu, duỗi lưỡi dài liếʍ láp khắp nơi. “Òm ọp” một tiếng, hoa huyệt bắt đầu ướŧ áŧ, mật nước ngăn không được mà chảy xuống, làm ướt khăn trải giường.

“Bảo bối da^ʍ nước nhiều hay không? Hửm? Muốn uống dâʍ ŧᏂủy̠ em, miệng đối với huyệt da^ʍ cuồng hút… Ngô… Đem bảo bối hút đến loạn vặn gọi bậy.”

“Ha a… A a a đừng nói nữa, ách ha…!” Nhứ Lê hoàn toàn mềm, giọng anh, anh nói, chính là độc làm cô động dục. Mà bây giờ, nghiện như ma túy.

Liên tưởng đến cô bị liếʍ đến kêu lãng, lắc mông muốn né tránh đầu lưỡi linh hoạt cùng sự liếʍ mυ"ŧ mãnh liệt, lại bị ấn đến gắt gao chỉ có thể ngoan ngoãn bị liếʍ huyệt… Vυ" lớn của Nhứ Lê phát trướng, tựa hồ lớn như một cái ly, anh đào cứng hồng nhuận trong sáng như thạch lựu.

“Bảo bối vén váy đi, để vυ" lộ ra.”

Ngoan ngoãn làm theo, mất đi năng lực tự hỏi.

“Sao vυ" lớn như vậy ? Tự mình xoa? Có phải lúc kẹp chân tự an ủi còn muốn xoa vυ"? Thật tao!”

“Tôi muốn… Hô, đem em để đến trên tường, đôi tay hung hăng mà xoa bóρ ѵú lớn, đem đầṳ ѵú kẹp ở giữ tay, dùng sức mà niết mà đùa bỡn.

“Dươиɠ ѵậŧ lớn cắm đến nhũ mương, nhũ giao cho tôi, cắm vào vυ" da^ʍ của em, hửm? Thích hoảng vυ" cho người khác xem như vậy! Liền tiện như vậy! Còn giả bộ vô tội, có muốn tôi đâm hư hay không?”

Ngón tay thon dài như vậy sao… mình bị anh khoanh lại xoa ngực, nhất định rất đẹp. Sắc mặt Nhứ Lê ửng hồng. Cái gì da^ʍ hư… Không nghĩ lại tự hỏi. Đi theo tiếng gầm nhẹ của anh vô ý thức mà cọ vυ" kiều suyễn, hoa huyệt lúc đóng lúc mở, cơ khát tới cực điểm rồi.

Lục Diệc Kỳ tự mình cũng chưa ý thức được trong lời nói của mình có ý ghen ghét.

“Tiện cɧó ©áϊ! Cắm chết em! Lộ vυ" phát sóng trực tiếp cho người ta xem liền sướиɠ như vậy! Huyệt cũng da^ʍ tiện như vậy, quả thực sinh ra là để tôi chơi, hô… Làm chết em da^ʍ huyệt này, rất sướиɠ…”

Anh để ý thân thể của mình tự an ủi… Ô.

Sao lại có thể ác liệt như vậy, nói bảo bối, ngoan một chút cũng là anh, mắng mình tiện cɧó ©áϊ, vυ" da^ʍ huyệt da^ʍ cũng là anh… Chính là giống như kinh rất thích bị đối đãi như vậy … Bị như vậy, hung hăng mà, nhục nhã a.

“Đã bị đàn ông cắm qua huyệt chưa?” Âm cuối của người mang theo tiếng thở dốc, gợi cảm tới cực hạn rồi.