Chương 1-4: Kiều oanh tự tại thỏa thích hót (4)

Thời gian của trận đấu là một canh giờ, người trong đội ngũ Lan Lăng sớm đã

có người kiệt sức không thể tiếp tục được nữa, còn liên tục thay người,

đội Lan Lăng Vương lại giống như có thần trợ giúp, một đám người càng

đánh càng hăng, làm cho người ta đối với Lan Lăng Vương tuấn mỹ phi phàm nhìn với cặp mắt khác xưa. Không nghĩ tới tướng dưới tay y lại lợi hại

như thế. Bởi vậy loại suy tới chủ nhân của bọn họ, chỉ sợ cũng không

phải là hạng người dễ dàng gì.

Đến lúc đội Lan Lăng Vương

lấy bốn địch mười tuyên cáo thắng lợi, giữa sân hầu như đều sôi trào,

bốn người giữa sân tháo mặt nạ ra, có một người chính là Lan Lăng Vương

Hàn Sâm, mà người vừa mới làm ra một kích phục đất cũng chính là y, Thẩm Thất thuận theo mọi người đứng dậy reo hò khen hay, trong mắt chỉ có

Lan Lăng Vương mồ hôi chảy đầy mặt. Nàng không ngờ một nam nhân xuất ra

toàn thân mồ hôi cũng có thể xinh đẹp đến mức này, cho dù đến lúc này,

trên người y cũng không nhìn thấy một chút chật vật nào, vẫn là phong

phạm trời quang trăng sáng, y mỉm cười nói, phất phất cây gậy trong tay, ý bảo thắng lợi, nhưng lại không có chút kiêu căng, có cũng chỉ vui

sướиɠ khi vất vả cố gắng nhận được hồi báo, Thẩm Thất gần như có chút

ngây ngốc.

Người chung quanh cũng không nhịn được mà đứng

dậy hoan hô, trong lúc nhất thời tiếng vỗ tay không dứt, ánh mắt của Lan Lăng Vương quét về phía Thẩm Thất, nàng nhìn thấy trong mắt y không hề

che dấu tình ý, trái tim thình thịch thình thịch đập rất nhanh, chỉ tiếc ánh mắt kia không phải vì nàng mà đến. Thẩm Thất nhìn Mai Nhược Hàng ở

bên cạnh, sắc mặt nàng ta đỏ ửng, vừa có ngượng ngùng cũng có kích động

cùng với kiêu ngạo, giống như đó là phu quân của nàng giành được thắng

lợi, con ngươi của Thẩm Thất phát lạnh, quay đầu lại phân phó hai tiếng

với Tiền nhi, cũng không thông báo cho người khác biết liền rời đi. Cũng may người chung quanh còn đang đắm chìm ở trong trận đấu vừa rồi, cũng

không chú ý quá mức.

*

“Vương gia, thỉnh

đi bên này, nô tì đã chuẩn bị xong nước hương, thỉnh Vương gia tắm rửa

thay quần áo.” Tiền nhi dẫn Hàn Sâm đi đến chỗ sâu của Trừng Hoài viên.

Hàn Sâm đi theo phía sau, nhàn nhã đánh giá Trừng Hoài viên, cao đường toại vũ, tầng đài lụy tạ, võng hộ chu xuyết, cho dù biệt viện của Thẩm gia

chỉ nằm ở ngoại ô thành nam, ngày thường rất ít đến ở, nhưng cũng đã mỹ

lệ kỳ hoa, so với Lâm viên hoàng thất ở An Dương xa xa kia, hoa lệ này

chỉ có hơn chứ không có kém.

“Chủ nhân nhà ngươi tiếp khách

thật sự có thể nói là vô cùng chu đáo rồi.” Hàn Sâm mỉm cười, sau khi

đánh cầu có thể tắm rửa sạch sẽ đương nhiên là một chuyện vui, cho nên

hắn cũng không chối từ.

Tiền nhi mắc cở đỏ mặt căn bản không dám giương mắt nhìn Hàn Sâm, chỉ sợ không cẩn thận hồn liền bay khỏi xác.

“Vườn này tao nhã sáng sủa, không biết xuất phát từ tay vị đại gia nào?” Hàn

Sâm giống như không phát hiện Tiền nhi lúng túng, nhẹ giọng hỏi.

“Là vườn đồ của Thất cô nương nhà nô tì vẽ, Hầu gia để thợ dựa theo bức vẽ

mà tạo ra.” Mỗi một câu Hàn Sâm hỏi, Tiền nhi đều tận lực trả lời, chỉ

sợ có cái gì sơ sót. Cho nên trong thời gian một chung trà, từ trên

xuống dưới của Thẩm phủ này, một tiểu nha đầu nàng như cuộn phim biết

cái gì đều nói đến trong tai của Hàn Sâm, nàng vẫn không có tự giác.

Sau khi bảy xoay tám rẽ, con mắt Hàn Sâm híp lại nhìn một khu rừng trúc

trước mắt, mơ hồ mang theo sương mù, nha đầu này dẫn y quanh quẩn hồi

lâu đến tận đây, thật sự không biết là có dụng ý gì.

“Vương

gia, bên trong có ôn tuyền thiên nhiên, chỉ là ngày thường chủ tử không

cho phép hạ nhân đi vào trong, nô tì sẽ đứng ở ngoài rừng đợi.” Tiền nhi cúi đầu buông tay để ở một bên, trong lòng thầm nghĩ vị Lan Lăng Vương

này không chỉ là người hiên sáng tuấn nhã, ngay cả tính tình cũng bình

dị gần gũi, chịu nói chuyện với nha đầu nhỏ bé như nàng, không một chút

kiêu ngạo, khiến Tiền nhi vì chủ tử của mình mà quyết định âm thầm ủng

hộ.

Hàn Sâm quan sát một cây trúc dài chừng ba thước ở trong rừng trúc trước mặt, bước đi tới tu trúc rậm rạp chung quanh, gió lạnh

hiu hiu, dưới đường trúc có thanh tuyền chậm rãi chảy ra, còn mang theo

một chút khí nóng nhẹ nhàng bốc lên khói trắng, thực sự có chút cảm giác đặt mình trong rừng tiên, cảm thán Thẩm Thất là thiên kim hào môn bực

này thực sự là vì chuyện hưởng lạc mà hao hết tâm tư.

Đường

trúc uốn lượn vào một lầu trúc tinh xảo ở chỗ sâu trong rừng, lúc này

cảnh vặt trong rừng trúc sớm đã cắt đứt với mọi vật ở bên ngoài rừng,

trong lầu trúc bày biện đồ dùng vô cùng đơn giản, một cái giường, một

cái tủ quần áo, mấy chậu hoa tươi, so với tráng lệ ở bên ngoài, phòng

trúc này càng làm cho người ta hưởng thụ sự yên tĩnh ở trong cái ồn ào.

Ngoài lầu trúc, tiếng nước chảy lớn dần, xem ra cách ôn tuyền rất gần.

Cảnh sắc ngoài phòng quả thực làm cho người ta giật mình. Ôn tuyền từ trên

núi lân cận Trừng Hoài viên dẫn xuống, theo con đường trúc chảy tới

trong đầm nhỏ trên đỉnh một tảng đá lớn, sau đó thuận theo tường đá chảy xuống trong hồ dưới tường đá mười thước, sương trắng của ôn tuyền tràn

ngập trong gió mát, thỉnh thoảng sẽ thổi tới một trận gió lớn, làm tan

sương mù, có thể nhìn thấy đá hoa ngũ sắc ở đáy ao, mặc dù là nhân tạo,

nhưng lại cướp đoạt ý vị thiên nhiên, đầm trắng trúc xanh, hai trạng

thái chiếu rọi, thật sự là cảnh đẹp nhân gian.

Hàn Sâm dần

dần đến gần đầm nước, đưa tay “gạt” sương trắng ra, cảnh sắc trước mắt

khiến y chấn động, theo đó chính là một tiếng kiều hô, “Tại sao ngươi ở

chỗ này?”