Tuy rằng nói thầm
trong lòng, miên man suy nghĩ, nhưng Thẩm Thất cũng không phải là người
dây dưa, một ngày bận rộn sớm đã mệt mỏi, nghĩ đi nghĩ lại mí mắt dần
dần nặng xuống.
Đến canh một, trong phòng nghị sự đã có
người đánh ngáp, chỉ có Hàn Sâm là tinh thần phấn chấn, liên tục lật xem sổ sách mấy ngày nay, thỉnh thoảng sẽ hỏi hai ba câu, nhưng câu nào
cũng gãi đúng chỗ ngứa, vô cùng hung hiểm, người cấp dưới nhanh chóng
phấn chấn lại tinh thần trả lời câu hỏi. Bọn họ đã quen với tình huống
này rồi, bởi vì công việc của Hàn Sâm rất nhiều, mà thời gian đến trấn
Thạch Đầu lại có hạn, lúc nào cũng nóng lòng một ngày làm thành hai
ngày, không đến canh ba tuyệt đối sẽ không nghỉ ngơi.
Sớm đã có gã sai vặt chuẩn bị trà đậm mang vào, mỗi người đều dồn sức uống một ngụm, lắc lắc đầu cho tỉnh tinh thần, tiếp tục cẩn thận ứng phó với
chuyện kế tiếp. Lúc lão bản của hiệu thuốc Kính Đức đường nhìn thấy Hàn
Sâm lật xem sổ sách của ông thì chợt nhíu mày, trái tim thắt chặt lại.
Mọi người nhìn thấy Hàn Sâm bỗng nhiên đứng lên, đều cho rằng đã xảy ra lỗi lớn nên tất cả cũng đứng lên theo, bày ra bộ dạng chuẩn bị ra chiến
trường, nào biết Hàn Sâm lại đi tới trước màn trúc, không hề có ý hỏi
tội.
Lúc này Hàn Sâm đứng đây là vì cảm thấy Thẩm Thất im
lặng quá lâu, không giống với tính khí ngày thường của nàng, cho nên Hàn Sâm đặc biệt đến nhìn xem, vén mành lên muốn đi vào thì lại thấy cái
giường nằm ngang ở phía trước, Thẩm Thất đang cuộn tròn ở trên giường,
đã chìm vào giấc ngủ. Hắn đưa tay sờ sờ, cả người nàng lạnh buốt, Hàn
Sâm nhíu mày càng chặt hơn, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
“Hôm nay tới đây thôi.”
Hàn Sâm vừa dứt lời, lập tức khiến mọi người ở đây đều thất kinh, lúc nhìn
thấy y ôm Thẩm Thất thì bừng tỉnh hiểu ra, nghiêng đầu không dám nhìn,
chỉ đều nhìn nhau cười một tiếng.
Thẩm Thất ngủ rất say, lúc Hàn Sâm ôm nàng thì nàng chỉ chậm rãi cọ cọ một chút, tìm một vị trí
thoải mái ở trong lòng ngực của y, cái mũi còn vô ý thức hít hà, đại
khái là ngửi thấy mùi hương quen thuộc cho nên lại an ổn ngủ tiếp.
Cái này ngược lại đổi thành Hàn Sâm hầu hạ Thẩm Thất cởϊ áσ ra, giống như đại cô nương lên kiệu hoa ——
Lần đầu tiên, Thẩm Thất muốn bất tỉnh nhưng lại không được.
Thẩm Thất thấy sắc mặt Hàn Sâm không tốt, hiện tại chỉ có hai người bọn họ,
nàng sợ Hàn Sâm đến tính sổ thì sẽ không có lời, cho nên nhanh chóng
nói: “Thϊếp muốn đi tắm, cả ngày nay bị cát bụi bay vào dính đầy người.” Nàng dò xét sắc mặt của Hàn Sâm, thấy y không có biểu hiện gì, lập tức
ra ngoài gọi gã sai vặt đem nước nóng đến.
Những thứ này đều có sẵn, bởi vì bọn họ biết theo tục lệ, nước luôn luôn được đặt ở trên
lò nóng, Thẩm Thất vừa phân phó, rất nhanh bên kia đã chuẩn bị xong. Hàn Sâm lấy quần áo đi đến gian bên cạnh tắm rửa, Thẩm Thất thì ở trong
phòng nhỏ của phòng ngủ dùng nước tắm.
Hàn Sâm trở về phòng nằm xuống giường đã gần một khắc, lúc này Thẩm Thất mới mè nheo từ bên
trong đi ra. Nàng không tìm thấy quần áo sạch, cho nên ở trong tủ treo
quần áo lấy ra áo bào lụa mỏng màu trắng văn* mai của Hàn Sâm mặc vào, ở trên eo buộc qua loa một chút (* hoa văn). Nàng nhẹ chân nhẹ tay bò lên giường, vốn không muốn ảnh hưởng đến giấc ngủ của Hàn Sâm, nhưng nào
biết y nằm nghiêng ở trên giường đọc sách, vừa nhìn thấy nàng liền đặt
sách sang một bên.
Thẩm Thất cảm thấy có cái gì đó không
đúng, bởi vì ánh mắt của Hàn Sâm nhìn nàng khác với ngày thường rất
nhiều, sững sờ nhìn nàng giống như không quen biết. Nàng nhìn thấy hầu
kết của Hàn Sâm giật giật, giống như đang nuốt, “Vương gia khát nước
sao?”
Hàn Sâm mở miệng đáp, “Ừm, có chút khát.”
Thẩm Thất thấy y mặc dù đang trả lời, nhưng ánh mắt lại không nhìn vào
mình, thuận theo ánh mắt của y nhìn xuống, lúc này mới phát hiện tầm
mắt của y đang dừng ở trên ngực của mình. Áo bào nàng mặc lên lại giống
như trẻ em mặc quần áo của người lớn, rất là rộng, bởi vì nàng nằm úp
sấp cho nên cảnh xuân ở dưới cổ áo y nhìn một cái liền không xót thứ gì, Thẩm Thất đỏ mặt nhanh chóng che cổ áo lại. Hàn Sâm cũng không còn tỏ
vẻ, chỉ là ánh mắt kia lại dời đi đến nơi khác, Thẩm Thất nhìn theo,
chính là mình chân, bởi vì di chuyển, cả bắp đùi đều lộ ra ngoài áo
choàng, trắng nõn óng ánh như ngọc ngay cả chính nàng cũng không dám
nhìn xem.
“Chàng...” Thẩm Thất vốn muốn trách Hàn Sâm vài
câu, nhưng nào biết y lại xoay người một cái đem nàng áp ở dưới thân thể của y, hởi thở cũng bắt đầu dồn dập. Thẩm Thất không ngờ đêm đã khuya
như vậy, y còn có thể lực để ân ái.
“Đêm, đêm đã khuya.” Không biết tại sao, lúc này Thẩm Thất có chút sợ y, cảm thấy lúc này y không giống như ngày thường.
“Đêm đã khuya, chẳng phải chính là lúc cao chúc chiếu sáng hồng trang sao?”
Hàn Sâm ở bên tai Thẩm Thất thầm lẩm bẩm, thuận thế ngậm lấy vành tai
của nàng.
Câu “cao chúc chiếu sáng hồng trang” kia là danh
ngôn của Tô đại học sĩ Vịnh Hải Đường, “chỉ sợ đêm dài hoa ngủ thϊếp, cố đốt cao chúc chiếu sáng hồng trang“. Lúc này bị Hàn Sâm cắt câu lấy
nghĩa như vậy, ngược lại có thêm chút ý mập mờ, khiến Thẩm Thất vừa thẹn vừa sợ. Nàng mất tự nhiên từ chối hai cái, nào biết lại tăng thêm hứng
thú của Hàn Sâm, thô bạo kìm chặt tay của nàng có chút Bá Vương ngạnh
thượng cung. Vậy thì thật sự là Hải Đường trải qua mưa gió rồi.
Cành hoa run rẩy, nhị hoa tràn ra, gió xuân chống đỡ Ngọc Môn quan, vòng eo đung đưa lên xuống.