“Tần tiên sinh, cậu có điện thoại.” Vị quản gia quản lý tất cả mọi sự vụ trong nhà Tần Hành Sơn nói, ông làm công việc này mười mấy năm vẫn luôn có thái độ tôn kính với Tần Hành Sơn, ông cầm điện thoại đưa cho Tần Huy Hành Sơn đang ngồi ở sô pha.
Tần Hành Sơn nhận điện thoại, nghe tiếng của cha Tần Phát Huy bên kia đầu dây, “Vâng, hiện tại Phát Huy đang ở nhà cháu.”
“Nghe nói cháu đem Phát Huy nhốt trong nhà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cha Phát Huy hỏi.
“…… Có một số chuyện cháu muốn nói với chú……” Tần Hành Sơn đứng lên, mở cửa sổ ban công sát đất đi ra ngoài.
Đại khái khoảng hơn mười phút, Tần Hành Sơn nói một câu sẽ nói chuyện này sau rồi cúp điện thoại. Anh đã đem chuyện của Tần Phát Huy nói cho cha của cậu, có thể thấy ông tức giận không nhẹ. Nói cho cùng, anh nên một lần đi gặp Thái Hiên Sinh đã lâu không thấy, khóe miệng gợi lên tươi cười, trong mắt lại là một mảnh lạnh như băng.
Ở một phòng trên lầu hai trong nhà Tần Hành Sơn là Tần Phát Huy bị nhốt đã năm ngày. Mấy ngày nay ngoại trừ uống nước, thức ăn gì cậu cũng không ăn. Bị nhốt tại căn phòng chết tiệt này năm ngày, cậu lo lắng bất an đi tới đi lui trong phòng, năm ngày rồi cậu vẫn không có cách nào lấy điện thoại từ bên ngoài để báo cho Thái Hiên Sinh lý do mình chậm chạp không về.
Cậu không biết Thái Hiên Sinh lúc này ra sao, có phải hay không cũng giống mình lo âu bất an. Tần Phát Huy từng thử phản kháng, hung hăng đập cửa muốn anh họ thả mình rời đi, đáng giận người kia không chút nào động lòng, căn bản không thèm nhìn mình.
Phát Huy ơi, Phát Huy…… Rốt cuộc mày nên làm thế nào bây giờ?!
“Phát Huy thiếu gia, cậu nên ăn cơm chiều rồi.” Quản gia của Tần Hành Sơn bê một mâm đồ ăn vào trong phòng.
Ngoài cửa còn đứng hai người trông coi, Tần Phát nhìn trừng trừng vẫn lặng yên không nhúc nhích.
Quản gia đem đồ ăn đặt ở trên bàn, thở dài một hơi rồi xoay người rời đi.
Mấy ngày nay Tần Phát Huy vẫn từ chối người nào tới gần mình, cũng không ăn cơm, toàn thân chật vật, tóc hỗn độn không chịu nổi. Cậu cảm thấy chính mình sắp yếu đến không chịu nổi mất. Tần Phát Huy nghĩ như thế, phanh một tiếng ngã lên trên giường.
Đêm đó Thái Hiên Sinh nhận được điện thoại của Tần Hành Sơn, đối với cuộc điện thoại này cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, coi như là chuyện trong dự kiến.
Nhận lời mời của đối phương, anh quyết định một mình đến nhà Tần Hành Sơn, lái xe vào nơi đã thật lâu không tới, vừa xuống xe liền nhìn thấy một người đàn ông đi lại phía mình, “Xin chào, Thái tiên sinh. Tần tiên sinh đang đợi cậu ở bên trong.”
Đi theo vị quản gia, Thái Hiên Sinh rất nhanh thấy Tần Hành Sơn đã lâu không gặp ở phòng khách, bộ dáng cùng với khi trước không có gì thay đổi, chỉ có lập trường của mỗi người là thay đổi.
“Tần Phát Huy hiện tại ở đây sao? Hành Sơn.” Thái Hiên Sinh không ngồi ở sô pha theo ý Tần Hành Sơn, vừa mở miệng liền hỏi.
“Đúng vậy, quả thật nó ở chỗ tớ.” Tần Hành Sơn hớp một ngụm trà quản gia đưa, rồi mới ngẩng đầu nhìn bạn tốt bao năm qua của mình. Thái Hiên Sinh mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, sắc mặt mệt mỏi, xem ra mấy ngày qua không được tốt.
“Nó đem quan hệ của cậu và nó nói cho tớ biết. Hiên Sinh, tớ thật sự không ngờ.” Tần Hành Sơn nhìn Thái Hiên Sinh mặt không chút thay đổi.
Nghe vậy, Thái Hiên Sinh than nhẹ một hơi, bất đắc dĩ mở miệng nói: “Nếu cậu đã biết quan hệ của tớ và cậu ấy, tại sao còn cố ngăn cản?”
Chỉ nghe thấy Tần Hành Sơn dùng sức hung hăng nện tách trà xuống mặt bàn thủy tinh, tức giận không thể kiềm, “Cậu cho là cậu nói như vậy, tôi sẽ thả Phát Huy, rồi bảo nó đi theo cậu sao? Hiên Sinh, cậu không biết là cậu quá ngây thơ sao? Cậu nể tình chúng ta là bạn tốt bao năm qua, cắt đứt với em họ tôi đi! Hiên Sinh, nó là em họ tôi! Nó không phải là bất cứ ai, cậu đã chọn sai đối tượng, bằng không tôi cũng sẽ không ngăn cản cậu!”
Biết rõ lần đến này nhất định bị Tần Hành Sơn quở trách, Thái Hiên Sinh bất đắc dĩ nhìn bạn, cúi đầu nói: “Tớ biết, nhưng tớ yêu Phát Huy, nói vậy cậu ấy cũng đã nói với cậu là cậu ấy yêu tớ. Chẳng lẽ như vậy không đủ hay sao?”
“Tôi không thể chấp nhận quan hệ của cậu với nó, người nhà của nó cũng sẽ không cho phép loại quan hệ này! Hôm nay tôi gọi cậu đến, là hy vọng cậu buông tay, rời khỏi Tần Phát Huy!” Tần Hành Sơn đi tới chỗ Thái Hiên Sinh, đôi mắt đen trừng trừng nhìn anh, nói những lời tàn nhẫn.
Lặng yên thật lâu, Thái Hiên Sinh quay đầu, “Hành Sơn, tớ không thể đáp ứng cậu. Hy vọng cậu có thể hiểu được.”
Tần Hành Sơn vừa nghe, đột nhiên cười ha hả, hai tay khoát một cái, nhún nhún vai, trên mặt lộ ra ý cười, “Được thôi, nếu cậu không muốn buông tay, tôi cũng không nguyện ý đem thả Phát Huy ra. Nói như vậy, chuyện đêm nay nói đã xong.”
Tần Hành Sơn ở chung cùng Thái Hiên Sinh nhiều năm nên biết rõ tính cách anh, anh một khi đã muốn làm việc gì, nhất định sẽ không đổi ý. Đây cũng là lý do Tần Hành Sơn đối với bạn vừa thích vừa hận, nói thật, hiện tại anh thật hận người này, vì cái gì lại cố chấp như vậy?!
Tần Phát Huy lúc này đứng trên tầng hai, qua cửa phòng cậu nghe được có tiếng người nói chuyện dưới lầu, trong đó có âm thanh mà cậu vô cùng quen thuộc, đó là Thái Hiên Sinh. Anh họ chết tiệt, thế nhưng lại gọi Thái Hiên Sinh tới đây.
A…… Hiên Sinh, lúc này cậu thật sự muốn gặp người yêu của mình, nhưng căn bản cậu không thể thoát khỏi nơi này! Anh họ gọi Hiên Sinh tới đây, đơn giản chính là muốn Hiên Sinh rời bỏ mình…..
Lỗ tai dán chặt vào cửa, nghe những lời người yêu nói ra, đáy lòng Tần Phát Huy sinh ra kích động, cậu thật sự rất muốn nhìn thấy Thái Hiên Sinh, thực sự phi thường kỳ vọng!
Thân mình không tiếng động quỳ xuống, Tần Phát Huy cảm thấy mình thật sự không thể tiếp tục duy trì như vậy, ngẩng đầu nhìn một mâm đồ ăn cùng cốc nước trên bàn, đột nhiên lóe lên ý tưởng, đi đến bàn ăn cầm cốc nước lên hất nước xuống đất, rồi đập cốc thủy tinh vỡ thành mảnh nhỏ.
Nhìn mảnh nhỏ thủy tinh lấp lánh, cầm lấy một mảnh, Tần Phát Huy mặt không chút thay đổi khứa vào cổ tay mình, đừng trách em, Hiên Sinh, đây là cơ hội duy nhất để có thể nhìn thấy anh……
VN: Hành Sơn tiếp tục đánh ghen… Ta cảm thấy Phát Huy thật yếu đuối, ta ghét bạn ý!!
Thêm nữa, chả hiểu tác giả cho Phát Huy hất nước đi làm gì, cảm thấy mãnh liệt đập cốc xuống là được,… tự sát còn muốn cẩn thận như vậy?