Tiểu Vũ
TG: Đối với tình trạng hiện tại có điểm tuyệt vọng – –
“Nhưng mà….anh vẫn thật lo lắng……” Thái Hiên Sinh bị Tần Phát Huy ôm, bởi vì tương lai tốt đẹp mà người yêu vừa phác thảo ra mà trên mặt mang theo sầu lo.
Tần Phát Huy ôm Thái Hiên Sinh không buông, đưa mặt anh lại đối diện mình, nhìn bộ dáng người yêu nhăn mày, “Hiên Sinh, em biết anh lo lắng cái gì. Nhưng anh yên tâm đi, em nhất định hoàn thành nguyện vọng này! Hơn nữa em muốn tìm thời gian về nói với người nhà hết thảy chuyện của chúng ta……”
Nghe vậy, Thái Hiên Sinh hoảng sợ, không thể tin nhìn Tần Phát Huy vẻ mặt kiên định, đem chuyện của mình cùng Tần Phát Huy nói cho mẹ cậu? Bọn họ có thể đồng ý con trai họ cùng một người đàn ông kết hôn sao?! Không có khả năng…… Trong thâm tâm rất nhanh đưa ra đáp án này, khóe miệng Thái Hiên Sinh kéo lên nụ cười chua xót. “Không được…… Nếu em làm
như vậy……” Nếu Tần Phát Huy thực sự làm như vậy, hai người bọn họ có khả năng ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không có.
“Sẽ không, em đáp ứng anh, Hiên Sinh. Chúng ta nhất định sẽ ở cùng nhau!” Tần Phát Huy không chút do dự trả lời Thái Hiên Sinh một cách thuyết phục, đôi mắt tràn ngập kiên quyết không từ bỏ. Trong lòng Tần Phát Huy cũng hiểu Thái Hiên Sinh lo lắng điều gì, nhưng cậu lại không muốn nhìn biểu hiện khổ sở của người yêu, bởi cậu tin tưởng mình có thể mang lại cho Thái Hiên Sinh một cuộc sống tốt đẹp trong tương lai. Loại tín niệm này cũng duy trì quyết tâm của cậu.
Không khí trong sảnh lớn trở nên ngưng trọng, Thái Hiên Sinh nhìn Tần Phát Huy tin tưởng như thế, cũng không muốn mở miệng phản đối cậu. Mỉm cười với cậu, hôn lên mặt cậu một cái, nhỏ giọng nói: “Anh tin tưởng em……”
Nhìn người yêu đỏ mặt, Tần Phát Huy cảm thấy lúc này Thái Hiên Sinh cực kỳ đáng yêu. Nhớ tới hôm nay là ngày lành hai người đính hôn, lại nói từ khi đứa bé sinh ra bọn họ hình như đều không có…… làm chuyện kia đi……
Nghĩ là làm, Tần Phát Huy tà ác cười, mạnh mẽ đem Thái Hiên Sinh không biết chuyện gì đè xuống sô pha.
“A ––– xảy ra chuyện gì?” Bị ấn xuống sô pha Thái Hiên Sinh kinh ngạc kêu ra tiếng.
“Đêm nay là ngày lành của chúng ta! Hiên Sinh, không bằng chúng ta làm đi!” Tần Phát Huy nói, động tác trên tay cũng không dừng lại, gấp gáp công kích áo sơ mi trắng trên người Thái Hiên Sinh, muốn cởi bỏ cúc áo của anh.
“Làm? Làm cái gì? A a ––– đừng sờ anh a ––– buồn quá –––” Thái Hiên Sinh lúc này vẫn không rõ ý tứ của Tần Phát Huy, vẻ mặt mê mang nhìn người yêu ghé vào trên người mình sờ loạn.
Tần Phát Huy thật sự cảm thấy mình thiệt lớn, từ khi cậu cùng Thái Hiên Sinh một lần nữa bắt đầu cuộc sống, bọn họ vẫn không làm mấy chuyện thân mật, ngược lại ngập đầu trong cuộc sống chăm chút bé con. Mà Tần Phát Huy bởi vấn đề trường học, thường xuyên đầu váng não chướng. A a a a ––– vì cái gì cậu lại không lợi dụng tình huống tốt hiện tại, hướng Thái Hiên Sinh tác quái chứ? Tần Phát Huy mày thật sự là ngu ngốc! Trong thâm tâm tự mắng mình một tiếng, nhớ tới ngày mai là cuối tuần, trong lòng lập tức nở hoa. “Làm cái gì? Chính là làʍ t̠ìиɦ thôi Hiên Sinh ” Ngọt ngào giải thích với người yêu đang không rõ ràng.
Thái Hiên Sinh lập tức phản ứng lại, thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: “Mau buông ra. Có nghe hay không?” Tên này tại sao trong đầu luôn nghĩ tới mấy loại chuyện *** này, thật là! Đã nói với cậu ta thân thể mình đặc thù, không thể làm loại hành vi này, nếu như lại mang thai, cũng không phải là chuyện đùa vui.
“Em không muốn ––– chúng ta đã lâu không thân thiết –––” Tần Phát Huy nhận thấy người yêu thoạt nhìn tức giận, vội vàng dùng thân thể ngăn chặn anh, rồi mới ở trên người anh cọ tới khıêυ khí©h, dùng tay vẽ những vòng tròn lên ngực màu đồng của Thái Hiên Sinh. “Cùng lắm thì, em không bắn ở……nơi đó……” Biết người yêu lo lắng cái gì, Tần Phát Huy lập tức nghĩ đến biện pháp giải quyết.
“Em nói hươu nói vượn gì vậy…… mau buông ra……” Tần Phát Huy dùng miệng ngăn lời nói của anh, Thái Hiên Sinh cảm thấy da mặt tên này thật là dày, những lời của cậu làm cho anh cảm thấy thẹn không biết đáp lại như thế nào.
Nhìn thấy Thái Hiên Sinh vẫn phản kháng mình, Tần Phát Huy cảm thấy nên tranh thủ vì cái gọi là cuộc sống hạnh phúc, nhất định phải tự mình hành động. Không nói hai lời cúi đầu dùng miệng hôn lên môi đối phương, khát khao hút lấy nước bọt thơm ngọt của đối phương, lưỡi cuồng nhiệt hôn làm cho anh không thể phát ra thanh âm gì. Một tay tiếp tục thăm dò xuống dưới, chủ động cởi khóa quần của Thái Hiên Sinh, cầm lấy côn th*t dưới thân của người yêu, cố gắng cao thấp ma sát.
“Ân…… buông……” Thái Hiên Sinh bị kỹ thuật hôn của Tần Phát Huy làm cho đầu óc choáng váng, phân không rõ phương hướng.
Lưỡi cùng lưỡi dây dưa không dứt, đầu lưỡi giảo hoạt ở trong khoang miệng của Thái Hiên Sinh càn quét, tới khi Thái Hiên Sinh được Tần Phát Huy buông ra, hai chiếc lưỡi kéo dài sợi dây nước bọt mảnh mai trong suốt vương tới bên môi.
(VN: Hình như Vũ nhi chém H rất bt hắc hắc)
Đầu lưỡi Tần Phát Huy tiếp tục hôn đi xuống, chậm rãi đi vào bên trong ngực Thái Hiên Sinh, ra sức dùng đầu lưỡi đùa bỡn hai quả
nhỏ trước ngực người yêu, làm cho Thái Hiên Sinh đã lâu không tiến hành hành vi làm cho người ta đỏ mặt như vậy không khỏi phát ra rêи ɾỉ. Ánh mắt theo đi xuống, chỉ thấy vết sẹo để lại sau khi Thái Hiên Sinh giải phẫu vì mình sinh ra đứa nhỏ đáng yêu, đối đãi như vật quý lấy tay vuốt ve, hôn xuống, ánh mắt Tần Phát Huy lúc này vạn phần ôn nhu. “Hiên Sinh, anh vất vả rồi……”
Thân hình Thái Hiên Sinh run run, dường như chỉ nghe được câu như vậy mà xúc động. Trước đó muốn mở miệng cự tuyệt động tác của cậu lại vì một câu như thế mà không thể từ chối, bình tĩnh trở lại.
Chết tiệt, tên nhóc này thật biết chọn thời gian, nói một câu ôn nhu như vậy làm gì chứ?! Mặt Thái Hiên Sinh là một mảnh đỏ bừng, trong lúc nhất thời quên mất mình muốn cự tuyệt đối phương. Đồng thời anh cảm nhận được câu nói kia của Tần Phát Huy bao hàm tình yêu. Nghĩ đến đây, Thái Hiên Sinh cong mình lên, hai tay ôm lấy Tần Phát Huy hôn lên môi cậu một cái.
Dường như nhận thấy người yêu cho phép, Tần Phát Huy lập tức khoái trá. Cúi mình xuống, đem côn th*t của Thái Hiên Sinh một ngụm hàm vào trong miệng, dùng sức dùng đầu lưỡi khıêυ khí©h ––.
Động tác *** mỹ như thế, làm cho Thái Hiên Sinh thẹn tới mức rơi nước mắt. Che miệng lại muốn ngăn chính mình phát ra âm thanh *** đãng, nhưng là mặc kệ
anh nói mình không thể như thế nào, dưới hành vi của Tần Phát Huy mà anh có cảm giác, anh vẫn là cương. “Ô ––– không cần ––– không cần lại hút…… A a……”
“Thoải mái sao? Hiên Sinh……” Tần Phát Huy dùng đầu lưỡi nhấn nhá vào lỗ nhỏ trên đỉnh côn th*t –––.
“A a a –––––– van cầu em ––––––– mau buông ra ––” Thẹn thùng cùng kɧoáı ©ảʍ lần lượt thay đổi, làm cho Thái Hiên Sinh nước mắt lưng tròng cầu xin.
“Em sao có thể buông đây, nó trướng lợi hại như vậy, muốn bắn sao? Bắn đi, Hiên Sinh, bắn ở trong miệng em!” Tần Phát Huy ôn nhu dùng đầu lưỡi cúng bái tính khí của người yêu, lại giống như đối xử với món đồ chơi cẩn thận đùa bỡn, làm cho Thái Hiên Sinh bị kɧoáı ©ảʍ bao phủ căn bản không thể chống cự.
Thái Hiên Sinh cảm thấy thẹn không biết làm sao, cố gắng áp chế cảm giác muốn bắn tinh mãnh liệt. “Không cần…… em mau buông ra……”
“Thật là cố chấp, xem em thu thập anh như thế nào!” Tần Phát Huy xấu xa cười, nhắm ngay đỉnh dùng răng nanh cắn một cái.
“Oa a a a a –––––” Thái Hiên Sinh thật không ngờ kỹ thuật Tần Phát Huy cao như vậy, lập tức không kiên trì được mà bắn. Mà Tần Phát Huy gắt gao hấp thụ côn th*t người mình yêu, đem toàn bộ dịch thể phun mạnh từng đợt ăn vào trong bụng –––––.
“Hô……hô……” Sau cao trào, người đàn ông toàn thân mềm yếu vô lực, thở hồng hộc ngã vào sô pha……
“Gì đó của Hiên Sinh nhà chúng ta thực sự uống rất ngon……” Tần Phát Huy chưa hết thèm thuồng liếʍ liếʍ miệng, cười tủm tỉm chế nhạo người yêu suy yếu.
“Nói hươu nói vượn cái gì hả!” Thái Hiên Sinh trên mặt một mảnh đỏ bừng, thấp giọng quở trách đối phương một câu!