Editor: Tiểu Vũ
Beta-or: Na Chan
Tần Hành Sơn mang theo Tần Phát Huy rời nhà trọ của Thái Hiên Sinh, sau khi hai người lên xe, Tần Phát Huy ngồi ở ghế sau thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn anh họ ngồi ở ghế trước lái xe, Tần Hành Sơn không hỏi Tần Phát Huy bất cứ việc gì về chuyện xảy ra trước đó, mặt không biểu tình, không nói gì nhìn thẳng cửa kính xe phía trước.
Trong hoàn cảnh bình lặng như thế, Tần Phát Huy nhìn cảnh tượng xa xôi ngoài cửa sổ, trong đầu không ngừng nhớ lại khuôn mặt tái nhợt vô sắc của người đàn ông trong phòng kia, nhớ lại đôi mắt người kia nhìn mình tuyệt vọng như thế, bộ dáng thương tâm như thế làm cho đáy lòng Tần Phát Huy sinh ra một chút khó chịu.
Cố gắng thoát khỏi ý tưởng đột nhiên nảy sinh trong đầu, Tần Phát Huy vô thức cắn môi, ngẩng đầu tiếp tục im lặng nhìn cửa sổ. Rất nhanh bọn họ về tới nhà, sau khi chị dâu có lòng tốt đề nghị, Tần Phát Huy quyết định về phòng nghỉ ngơi một chút. Nhìn không gian phòng đã lâu không ở, đáy lòng Tần Phát Huy sinh ra cảm giác xa lạ.
Không nói được một lời buông hành lý trong tay, cậu nằm yên trên giường không động đậy. Đột nhiên, tiếng chuông vang lên, điện thoại di động lại hiện ra cái số xa lạ kia, cậu không suy nghĩ gì ấn nút nhận điện thoại.
“Xem ra cậu đã làm mọi chuyện rất tốt, haha……” Bên kia điện thoại, người đàn ông vừa mở miệng liền cười.
“Anh….. Làm sao biết được?” Tần Phát Huy thật không ngờ người kia có thể biết tin tức nhanh chóng như thế, lập tức sửng sốt nghĩ đến một khả năng. “Anh cho người theo dõi tôi?”
“Haha, không cho người theo dõi, chỉ là tôi có vẻ như biết tin tức rất nhanh thôi.” Người đàn ông đáp lại như thế, như muốn nói mình cũng không phải là không tin Tần Phát Huy.
Tần Phát Huy biết rõ mình không thể từ trong miệng người này moi ra bí mật gì, chỉ hừ lạnh một tiếng: “Việc anh giao tôi đã hoàn thành, giờ anh nên làm sao thì làm đi?”
“Đó là đường nhiên. Tôi là thương nhân, đương nhiên coi trọng chữ tín.” Người đàn ông cười khẽ một tiếng, “Đương nhiên cậu cũng kiếm được không ít chỗ tốt, anh họ của cậu sẽ là vẫn là của cậu, sẽ không bị người kia đoạt đi……”
Người đàn ông nhắc tới “người kia” Tần Phát Huy lập tức nhớ đến Thái Hiên Sinh, nhớ tới người vì hành vi của mình mà thương tâm tới chết kia. “Đừng nói với tôi mấy thứ vô nghĩa! Tôi chỉ muốn anh làm như lời anh nói lúc trước!” Cậu không lưu tình chút nào ngắt lời người kia, ép hỏi.
Lúc trước sở dĩ đáp ứng kế hoạch của Nguyên Sâm, bởi vì cậu từng qua lại với thiên kim tiểu thư trong một gia tộc có ảnh hưởng trong xã hội thượng lưu, tuy rằng cậu cùng cô ta hẹn hò một hai tháng, nhưng thật không ngờ cô gái kia lại muốn cùng cậu kết hôn, cô ta mang thai. Tần Phát Huy dù sao cũng là tuổi trẻ lông bông, tuy rằng cậu thích phụ nữ, thích tán tỉnh các cô gái, nhưng hiện tại bảo cậu chui vào nấm mồ hôn nhân, cậu đương nhiên không muốn. Cho nên lúc biết tin, cậu không nói hai lời muốn bỏ rơi cô gái kia không chút lưu tình, nhưng không nghĩ đến thế lực gia tộc cô gái lại lợi hại như vậy, phái người đến đánh cậu, muốn cậu làm theo những gì họ nói.
Có duyên gặp lại hắn mới nhận ra cái người mang khuôn mặt luôn tươi cười của Nguyên Sâm thật ra là một gia khỏa nội tâm gian trá. Hơn nữa từ hắn biết được Thái Hiên Sinh cùng anh họ mình là bạn thân thiết nhiều năm, hơn nữa Thái Hiên Sinh là một kẻ đồng tính luyến ái đã thích anh mình nhiều năm nhưng không nói. Nguyên Sâm vốn là người bên gia tộc của cô gái kia, nhưng hắn lại điều tra bối cảnh Tần Phát Huy rất rõ ràng, thậm chí còn biết thực ra Tần Phát Huy thích chính anh họ mình, lấy cớ này bắt Tần Phát Huy làm việc cho hắn đồng thời nhân cơ hội trừng trị nhân vật chướng mắt Thái Hiên Sinh này.
Lúc ấy Tần Phát Huy nghe được bên cạnh anh họ có người như vậy, đương nhiên không nghĩ thêm gì nguyện ý hợp tác cùng Nguyên Sâm. Nếu có thể giúp đối phương đối phó người kia, lại có thể giữ anh họ trong tầm mắt của mình, cậu có lý do gì mà không làm đây? Rồi cậu tìm tới Thái Hiên Sinh, làm ra hành vi thô bạo với anh, cậu nghĩ rằng người này sẽ vĩnh viễn rời xa không bao giờ lại gần anh họ nữa, nhưng là cậu lại sai lầm, xem nhẹ tầm quan trọng của Thái Hiên Sinh trong lòng anh họ.
Nguyên Sâm biết cậu khó xử liền đưa ra một chủ ý, bảo cậu giả thành người theo đuổi Thái Hiên Sinh để tiếp cận anh, không ngờ tên ngốc Thái Hiên Sinh thế mà lại tin mình, thua bại thảm hại……
“Chuyện nhà gái bên kia đương nhiên tôi có thể giúp cậu thuyết phục, có điều……” Nguyên Sâm nghe Tần Phát Huy muốn hắn thực hiện lời hứa trước đó, có điều hắn là một thương nhân, đương nhiên để đạt được lợi ích lớn nhất mới là mục đích quan trọng nhất của thương nhân
(Vũ: Gian thương a, Vũ cũng đang học để sau này làm gian thương kiếm tiền:3)
“Có điều gì?” Tần Phát Huy cảm nhận được do dự trong giọng nói bên kia điện thoại, không khỏi nhíu mày truy vấn.
“Tuy rằng lúc trước là tôi tìm cậu nhờ giúp đỡ, nhưng cậu lại quên tôi tìm cậu là muốn cậu giúp “giải quyết” Thái Hiên Sinh……” Nguyên Sâm thẳng thắn nói vấn đề mấu chốt với Tần Phát Huy.
“Cái gì?! Chẳng lẽ ông bảo tôi gϊếŧ anh ta?!” Tần Phát Huy nghe xong, lúc này mới hiểu trước đó người đàn ông này đưa ra đề nghị tàn nhẫn như vậy với mình. “Thật xin lỗi, chuyện gϊếŧ người tôi sẽ không làm” Nếu cậu đã nghe lệnh người đàn ông này làm việc, cậu không nhất thiết phải trả giá này cho hắn.
Nguyên Sâm dường như biết mình nói câu kia xong Tần Phát Huy sẽ phản ứng như thế nào, thở dài một hơi, giọng nói chuyển biến tựa như vì Tần Phát Huy từ chối vừa đáng tiếc lại bất đắc dĩ. “Tôi thật sự còn có chút lo lắng.” Nói xong, không đợi Tần Phát Huy trả lời liền cúp máy.
Đến khi Tần Phát Huy kịp phản ứng, phía bên kia điện thoại đã phát ra âm thanh tút tút. Nhận thấy Nguyên Sâm không hài lòng với câu trả lời của mình, cũng không đồng ý lời hứa hẹn lúc trước với mình. Tần Phát Huy tức giận không thôi, quăng mạnh di động xuông giường.
Thái Hiên Sinh tỉnh lại trên giường, đêm trước lại là một đêm không ngủ, anh mang theo đôi mắt thâm quầng xuống giường, đi vào toilet. Nhìn khuôn mặt trong gương đã lâu không cạo râu, vẻ mặt tiều tụy, đôi mắt trước kia lấp lánh đen giờ đây đã nhuốm màu ảm đạm.
Bởi vì sau khi chuyện kia xảy ra, Thái Hiên Sinh không có tinh thần đi làm, mỗi ngày đều suy sụp ở nhà. Nhiều ngày không đi làm, anh nhanh chóng bị cấp trên chú ý, liên tục gọi mấy chục cuộc điện thoại hỏi thăm. Nhưng Thái Hiên Sinh vốn không muốn nghe, căn bản hiện tại cái gì tiền bạc, cái gì công việc anh đều không quan tâm. Dứt khoát tắt điện thoại, anh cứ thế nằm ở trên giường một ngày lại một ngày, tới khi cảm giác được mình đói bụng mới đứng lên tìm cái gì đó ăn.
Hà Văn cũng từng đến nhà trọ tìm anh, nhưng Thái Hiên Sinh cũng không muốn cho Hà Văn vào, anh không muốn người khác nhìn thấy mình sa đọa như vậy nên không chịu mở cửa. Sau đó Hà Văn cũng tới vài lần, để một túi thức ăn ở trước cửa rồi rời đi.
Từ toilet đi ra, trên tường đồng hồ chỉ hơn 3 giờ, Thái Hiên Sinh vào phòng khách ngồi trên sô pha ngơ ngẩn nhìn Tivi ở trước mặt còn chưa được bật lên.
Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến giọng nam quen thuộc. “Hiên Sinh, mở cửa”. Người đàn ông vừa nói vừa hung hăng gõ cửa.
Thái Hiên Sinh vừa nghe lập tức biết đó là Hứa Tử Minh đã nhiều ngày không thấy, nhưng anh vẫn không muốn mở cửa.
“Mẹ nó! Nếu cậu không mau mở cửa, lão tử sẽ đập banh
cánh cửa nhà cậu!” Hứa Tử Minh đứng ngoài gõ cửa thấy Thái Hiên Sinh chậm chạp không mở cửa bắt đầu tức giận, không nhịn được lớn tiếng với người bên kia cánh cửa.
Âm thanh hung tợn của anh lập tức khiến cho hàng xóm bên cạnh tò mò mở cửa xem, Hứa Tử Minh thấy nhiều người vây xem xung quanh như thế, lập tức quát: “Xem cái gì mà xem?! Có cái gì hay ho mà xem?!” Lời này vừa bật ra, hàng xóm thấy bộ dáng hung ác của Hứa Tử Minh, lập tức sợ hãi đóng cửa lại, làm người dân tốt chuyện xấu chớ nghe.
Cứ như vậy Hứa Tử Minh tiếp tục rống giận với cái cửa, mắng mỏ, không chỉ làm cho lỗ tai Thái Hiên Sinh bị tra tấn, còn làm cho hàng xóm chỉ dám giận không dám mắng, đứng ở trong nhà chỉ trích kẻ không có lễ phép này.
Hơn mười phút bị quấy rầy, Thái Hiên Sinh vẫn biết con người Hứa Tử Minh luôn đối với một việc rất kiên trì nên không thể tức giận, không thể không nề hà cậu ta mà đi mở cửa, cửa mở ra anh chỉ thấy Hứa Tử Minh vẻ mặt căm tức nhìn mình, đồng thời phía sau cậu ta còn có một người nam xa lạ kia.
Vũ: Ta rất xin lỗi vì drop lâu như vậy, từ h ta sẽ cố gắng thu xếp thời gian hơn
:’(
Quân: Ta phát hiện chương này thật ngắn, là tác giả gian thương hay Tiểu Vũ nuốt chữ nhỉ?????