Editor: Tiểu Vũ
Beta-or: Ten Chan
Đáng tiếc, cái Tần Hành Sơn gọi là kinh ngạc cuối cùng lại chính mình bị kinh hãi. Khi anh vẻ mặt tươi cười mở cửa ra xong, đập vào mắt là cảnh tượng xấu xa không đáng lọt vào mắt –– cảnh em họ cùng bạn thân ở trong phòng khách kịch liệt làʍ t̠ìиɦ làm cho hắn sợ ngây người, trên mặt hoàn toàn không có chút máu đứng ngốc ở cửa, gói to trong tay rơi xuống trên mặt đất.
Hai người ở phòng khách vốn đang làʍ t̠ìиɦ tựa như nghe tiếng vang, Tần Phát Huy quay đầu liền thấy anh họ đứng ở cửa nhìn bọn họ, vội vàng dừng lại động tác kêu một tiếng anh họ. Thái Hiên Sinh bị thuốc tác động nhìn thấy đối phương đình chỉ động tác, rồi nghe Tần Phát Huy hướng cửa trước hô một tiếng, xưng hô anh họ lập tức khiến anh nhớ tới Tần Hành Sơn, anh không thể tin cũng đồng thời hướng cửa trước nhìn lại. Quả nhiên không ngoài dự liệu, người nọ lúc này đang đứng ở cửa, tình thế phát triển nghiêm trọng làm cho tim Thái Hiên Sinh lập tức như
rơi vào vực sâu, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Tần Phát Huy lập tức buông Thái Hiên Sinh ra, tuy rằng vừa rồi cậu cùng bạn thân của anh họ làʍ t̠ìиɦ, kỳ thật cũng không cởϊ qυầи áo trên người, chỉ cần đem quần mặc thôi, rồi từ sô pha đứng lên đi tới chỗ Tần Hành Sơn.
“Anh họ, anh về bao lâu rồi?” Sự tình quả nhiên như cậu đoán, cậu cố ý hỏi.
Tần Hành Sơn nghe được có người gọi hắn mới hồi thần, đem ánh mắt dời đến em họ bên cạnh, liếc Tần Phát Huy một cái, không có lên tiếng ngược lại hướng phòng khách đi tới, nhìn Thái Hiên Sinh lúc này toàn thân trần trụi đứng cạnh sô pha, hung hăng đánh lên mặt bạn thân một quyền.
Thái Hiên Sinh lúc này căn bản không phản kháng gì, hoàn toàn tùy ý Tần Hành Sơn tay đấm chân đá trên người mình.
“Cậu sao có thể đối xử với tôi như vậy? Thái Hiên Sinh!” Tần Hành Sơn lúc này đã tức giận đến mức không biết nên làm sao, hắn vừa đánh vừa giận dữ rống lớn.
Một người là bạn thân thiết nhiều năm, một người là em họ mình chăm sóc từ lâu, chính là bởi vì một lần mình nhờ vả, làm cho em họ mình cùng bạn thân làm ra chuyện khiến người ta ghê tởm như vậy!Tuy rằng hắn từng có hoài nghi khả năng Thái Hiên Sinh thích nam giới, nhưng hắn cũng không để ở trong lòng, an ủi mình là bạn mình chưa gặp được cô gái cậu ta thích thôi. Nhưng lúc này đây, Thái Hiên Sinh, ai cậu cũng có thể đùa bỡn, chỉ riêng em họ hắn là không thể!
Đối mặt với Tần Hành Sơn tức giận lên án, Thái Hiên Sinh bị đánh tới khóe miệng rỉ máu chỉ cúi thấp đầu không dám đối diện, lặng yên không nói. Đúng vậy, hết thảy đều là mình sai, anh không có gì để giải thích với Tần Hành Sơn.
Tần Phát Huy cũng không có nghĩ anh họ bình thường nhã
nhặn lịch sự lại ra tay quá nặng, lập tức sửng sốt nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại. Đi đến trước mặt anh họ an ủi: “Anh, chuyện không liên quan đến anh ấy, là em không tránh được dụ hoặc……” Hắn vừa nói vừa cúi đầu không nhìn người đàn ông trước mặt lúc này phẫn nộ không thôi.
Tần Hành Sơn quay đầu nhìn em họ hướng mình giải thích, cũng lập tức tha thứ cho cậu. Dù sao em họ tuổi còn rất nhỏ, chưa rành sự đời, bên ngoài lòng người hiểm ác khó tránh khỏi bước lầm vào con đường sai trái, có lẽ chỉ cần trở về quản giáo một chút hẳn sẽ không có chuyện gì. Hắn liều mạng áp lửa giận trong lòng mình, khôi phục bộ dáng anh trai lớn đáp: “Em họ, chuẩn bị hành lý cùng anh về nhà đi.” Dứt lời, quay đầu lại lạnh mắt trừng Thái Hiên Sinh, chỉ anh lớn tiếng nói: “Sau này tôi không muốn gặp cậu nữa!”
Không thể gặp lại hắn?! Thái Hiên Sinh nghe vậy, hoảng sợ nhìn Tần Hành Sơn, muốn giải thích với hắn. Anh không muốn người bạn tốt nhiều năm chung sống rời mình như thế, tình cảm trước kia của mình sau này nên làm thế nào.
“Anh, anh đừng giận. Kỳ thật trước đây em đã biết Thái Hiên Sinh là đồng tính luyến ái, hơn nữa……” Tần Phát Huy nhìn Thái Hiên Sinh, bỗng nhiên mở miệng nói.
“Hơn nữa cái gì?!” Tần Hành Sơn nghe xong, vội vàng hỏi ngược lại.
Thái Hiên Sinh tựa như đã nhận thấy Tần Phát Huy muốn nói cái gì, lập tức lắc đầu lớn tiếng hướng Tần Phát Huy cầu xin: “Đừng nói! Không được nói!” Tình cảm đó vừa rồi đã xong, anh không muốn bị người ta nhắc tới, bị người kia chán ghét.
Tần Hành Sơn thấy Thái Hiên Sinh đột nhiên phản ứng thái quá, đáy lòng càng thêm nghi hoặc, lập tức truy hỏi em họ: “Đến tột cùng là cái gì? Em nói mau!”
Tần Phát Huy vội vàng cúi thấp đầu, thỉnh thoảng lại nhìn anh họ mình, quanh co nửa ngày mới thốt ra: “Anh, kỳ thật anh ấy thích anh……”
Một câu của em họ nói ra lập tức làm cho Tần Hành Sơn nghe giống như sấm sét ở trong đầu nổ ầm ầm, hồi tưởng khi còn ở trường học Thái Hiên Sinh từng đối với mình có cử chỉ thân mật, nhưng lúc ấy chính mình cũng không để ý, còn tưởng đối phương tính hay đùa giỡn. Nay những lời của em họ làm cho hắn tự nhiên hiểu được.
Thái Hiên Sinh nghe được Tần Phát Huy nói ra chuyện kia, cả người giống như rơi vào hố băng, toàn thân lạnh như băng, một cỗ hàn khí theo lòng bàn chân toát ra, cắn nhanh môi nhắc nhở chính mình không muốn nghe lời người kia nói, không cần nhìn ánh mắt chán ghét của người kia với mình.
Anh vẫn cúi thấp đầu không nhìn hai người kia, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, cũng không biết hai người kia cuối cùng rời đi như thế nào. Đợi đến khi anh lấy lại tinh thần, người đã đi, nhà trống chỉ còn lại một mình anh.
Tình cảm vẫn che dấu đối với Tần Hành Sơn cứ như vậy bị Tần Phát Huy lãnh khốc vạch trần, không cần phải nói sau này người kia sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt mình nữa. Mà đến tột cùng Tần Phát Huy đối với mình là dạng tình cảm gì, sau khi đối với mình làm ra chuyện như vậy còn có thể nói loại lời nói tàn nhẫn này?!
Cảm xúc phức tạp xoay chuyển trong đầu, sau đó Thái Hiên Sinh mới nhớ tới chuyện trước đó cùng Tần Phát Huy làm, vọt vào phòng tắm mở nước ấm, liều mạng cọ rửa dấu vết Tần Phát Huy lưu lại trên người mình. Sỉ nhục, phẫn nộ, oán hận rối rắm như mây mù trong lòng, mà anh lại không biết nên nói sao với bạn mới tốt……
Dòng nước mạnh mẽ cọ rửa thân hình lạnh như băng, bọt nước bắn tung trên sàn phòng tắm, tràn ngập nước đã không phân rõ đâu là nước mắt, đâu là nước mưa……