Đêm nay, Thái Hiên Sinh ngủ thật sâu, dường như công việc ban ngày đã làm cho anh mệt mỏi không thôi. Mà Tần Phát Huy nằm bên cạnh dùng một đôi mắt tối đen yên lặng nhìn chăm chú người đối diện đã ngủ say, không nghĩ tới lần trước khiến bạn anh rời đi làm Thái Hiên Sinh cùng mình làm lạnh vài ngày, Tần Phát Huy không đoán được.
Sau nhiều lần làm lành, Thái Hiên Sinh cuối cùng đồng ý tha thứ, hai người lại trở lại ngủ cùng trên một giường. Khẽ nhìn gương mặt cương nghị đang say giấc, Tần Phát Huy có xúc động muốn hôn môi đối phương. Cố gắng thoát khỏi ý tưởng này trong đầu, cố gắng thuyết phục mình, một lần xâm phạm nam nhân này, cơ thể không hề có sự cứng rắn của đàn ông mà có thân hình mềm mại với mùi hương của nữ nhân, một lần đó chỉ là muốn người đàn ông này đừng có ý nghĩ tìm anh họ của mình nữa.
Ở trong cảm nhận của Tần Phát Huy, Tần Hành Sơn là một tồn tại đặc thù, cậu có thể vì người kia làm ra mọi chuyện bao gồm cả chuyện mạng sống của mình. Đáng tiếc là sự tồn tại đặc thù kia cùng mình đều là đàn ông lại là anh em họ thân thích, tuy rằng mình từng có lúc vì thế băn khoăn, nhưng kết quả cuối cùng là thua ở đạo đức xã hội này, cho tới nay cậu đều đem tình cảm của mình chôn dấu ở trong lòng.
Nhưng, người đàn ông này lại cùng anh họ mình hòa hợp như vậy, hơn nữa người này đối với Tần Hành Sơn có chứa tình cảm giống như mình. Chuyện này Tần Phát Huy không thể cho phép, đồng thời càng không thể đồng ý một người cũng là đàn ông giống mình có quan hệ tốt như vậy với anh họ mình. Cậu muốn phá hư sự hòa thuận của hai người kia, cậu không thể làm cho người đàn ông này tiếp tục độc chiếm người đã có vợ là anh họ, cậu không thể làm cho người đàn ông này phá hỏng gia đình ấm áp anh họ đã tạo dựng nên.
Cho nên, cậu làm ra chuyện như vậy với Thái Hiên Sinh, đó là lần đầu tiên cậu thô bạo như thế với một người, lần đầu tiên đối với người cùng giới làm ra chuyện như vậy. (Vũ: giơ ngón cái lần đầu làm quá tốt sẽ tạo áp lực cho những lần sau:3) Cho tới nay cậu tiếp xúc nhiều cũng là nữ giới, loại biểu hiện giả dối này chính là che giấu ánh mắt người khác, che giấu người anh họ thân thích khiến mình sinh ra du͙© vọиɠ kia.
Trong bóng đêm Tần Phát Huy yên lặng nhìn trần nhà, phiền não trong lòng làm cậu căn bản không cách nào đi vào giấc ngủ. Phía sau, di động cậu đặt ở trên bàn cạnh giường đột nhiên vang lên, cậu cầm di động nhìn số điện thoại xa lạ, không chút do dự ấn nhận, rồi mới im ắng xuống giường ra phòng khách.
“Muộn như vậy mới tìm tôi, chẳng lẽ anh không cần ngủ sao? Nguyên tiên sinh.” Tần Phát Huy hạ thấp thanh âm, lãnh đạm nói.
Nghe ra được hờn giận trong giọng nói của Tần Phát Huy, Nguyên Sâm khẽ cười một tiếng, dùng tiếng nói trầm thấp nam tính đáp lại: “Không phải như vậy mới có vẻ thần bí sao? Gần đây cậu ở nơi đó sao rồi?”
“Anh điện thoại tới không phải chỉ để hỏi tôi ra sao? Tôi ngắt điện thoại đây.” Tần Phát Huy hừ lạnh một tiếng, nghĩ rằng người đàn ông giống hồ ly giảo hoạt này hẳn là không biết không có chuyện trọng yếu thì đừng gọi điện quấy rầy mình sao?
Bên kia điện thoại lại truyền đến tiếng nam nhân cười, Tần Phát Huy không khỏi nhíu mày, nếu không phải mình có điểm yếu bị người đàn ông này nắm trong tay, cậu cũng sẽ không theo chỉ thị của cá nhân hắn làm ra chuyện trái với ý nghĩ của mình, có thể nói mình hiện tại cũng là bị buộc bất đắc dĩ.
“Không nghĩ tới đêm nay tâm tình cậu không tốt như vậy, tôi cũng không quấy rầy cậu. Chính là có chuyện muốn nhắc nhở cậu, người kia chuẩn bị ngày mai trở về. Cậu nên biết làm sao thì làm đi?” Đối với cách đối đãi vô lý của Tần Phát Huy, Nguyên Sâm dường như cũng không quá để ý, ngược lại càng thêm cố ý cùng hắn tiếp xúc thân mật.
“Tôi hiểu rồi. Nếu không còn thêm chuyện gì, tôi muốn đi ngủ. Hẹn gặp lại.” Không đợi đối phương đáp lại, Tần Phát Huy quyết đoán tắt đi điện thoại. Tuy rằng hắn không rõ tại sao Nguyên Sâm bắt mình làm ra chuyện thương tổn Thái Hiên Sinh, nhưng hắn biết người đàn ông này khiến mình làm chuyện này nhất định có nguyên nhân của hắn. Nhưng hắn hiện tại cũng không nghĩ gì, cũng không muốn nghĩ. Hiện tại Tần Phát Huy cũng chỉ có thể bị buộc làm việc theo chỉ thị của người khác thôi.
Cho nên, Thái Hiên Sinh anh đừng oán tôi, muốn trách thì trách anh xấu số, gặp phải một nam nhân không nên dây vào.
Cả đêm, Tần Phát Huy một mình lẳng lặng đứng ở phòng khách thật lâu, thật lâu, thật lâu……
Chiều chủ nhật, Thái Hiên Sinh không có việc gì phải làm, một mình ngồi ở sô pha mở ti vi xem.
Tần Phát Huy cũng không ra ngoài, cậu pha hai tách trà mang tới, lập tức ngồi bên cạnh Thái Hiên Sinh rồi đưa cho đối phương một tách.
“Cảm ơn.” Thái Hiên Sinh nhận tách trà đối phương đưa sang, uống mấy hớp rồi để lại trên mặt bàn.
“Hôm nay anh không cần đi ra ngoài sao?” Trước đây thời gian cuối tuần Thái Hiên Sinh cũng sẽ vì việc ở bệnh viện mà ra khỏi nhà, Tần Phát Huy tùy ý hỏi một câu.
“Không cần, khó có được ngày hôm nay không cần ra ngoài, ha ha.” Thái Hiên Sinh cười đáp, lại cầm lấy tách trà uống mấy hớp. Sau đó anh mới nhận thấy Tần Phát Huy ngồi rất gần mình, hơn nữa đối phương dùng một loại ánh mắt khó hiểu nhìn mình chăm chú, làm cho anh không khỏi tò mò hỏi ngược lại: “Xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”
Tần Phát Huy lắc đầu, lén lút liếc mắt nhìn chén trà của Thái Hiên Sinh, nhìn anh lại uống vài lần, cũng không lên tiếng, lẳng lặng nhìn TV đối diện.
Không bao lâu, vốn đang xem chương trình đột nhiên Thái Hiên Sinh cảm giác được toàn thân mình nóng lên, cũng không biết mình xảy ra chuyện gì, lấy tay kéo cổ áo xuống để hạ bớt nhiệt.
“Cuối cùng cũng phát tác……”
Tần Phát Huy bỗng dưng nói ra một câu này làm cho Thái Hiên Sinh có chút không rõ, không thể tin quay đầu nhìn Tần Phát Huy mặt không chút thay đổi bên cạnh, thấy đối phương giống như đã biết trước! Buông chén trà trong tay, rồi chậm rãi tự cởi cúc áo mình.
Đầu óc Thái Hiên Sinh bắt đầu mơ hồ, nhìn đối phương hoàn toàn không có ý dừng tay, lập tức phát hiện không ổn, muốn lấy tay ngăn cản lại phát hiện hai tay vô lực, “Cậu đang làm cái gì? Chẳng lẽ trong chén trà có……” Tình huống xảy ra thình lình làm cho Thái Hiên Sinh lập tức nghĩ đến khả năng bị người ta bỏ thuốc.
“Anh nghĩ đúng rồi, tôi chỉ thả một ít xuân dược thôi.” Tần Phát Huy vừa chậm rãi cởi bỏ cúc áo Thái Hiên Sinh vừa đáp lại.
Thái Hiên Sinh vừa nghe, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Anh vạn lần không ngờ Tần Phát Huy lại đối mình hạ dược, nhưng anh lại không thể lý giải nguyên nhân cậu làm như thế. Chẳng lẽ người này lại muốn thương tổn mình lần nữa sao? Nghĩ đến đây, thừa dịp mình còn một tia lý trí, anh nghiêm khắc cảnh cáo: “Dừng tay! Cậu dừng tay cho tôi! Tần Phát Huy! Không nên lại tiếp tục sai thêm nữa……”
Tần Phát Huy nghe được lời cảnh cáo của Thái Hiên Sinh thì cười khẽ một tiếng, không để ý đối phương nói cái gì, vẫn như cũ làm theo ý mình. Cái gì gọi là không cần sai thêm nữa? Cậu vốn cũng đã sai lầm rồi, thêm một lần cũng không hề gì.