“Anh hỏi tôi có mục đích gì?” Nhìn vẻ mặt Thái Hiên Sinh giống như sẽ phát tiết tức giận, Tần Phát Huy căn bản vẻ mặt vui cười cũng nghiêm túc lại, ngón tay hắn chỉ Thái Hiên Sinh lớn tiếng tiếp tục nói: “Mục đích của tôi chính là anh rời khỏi anh họ, đừng tiếp cận anh ấy nữa! Anh hiểu không? Thái Hiên Sinh.”
Nghe vậy, Thái Hiên Sinh sửng sốt toàn thân, trên mặt gợi lên một tia cười khổ, chậm rãi buông ra tay đang nắm tay Tần Phát Huy ngồi trở lại sô pha. Nguyên lai người này hôm nay tới vì mục đích này. Tuy rằng hắn vẫn tự mình che dấu tình cảm với Tần Hành Sơn, mà bạn tốt dường như vẫn không chút phát hiện, cho nên Thái Hiên Sinh vẫn còn ảo tưởng nếu cứ như vậy có thể ở bên người hắn cũng là một lựa chọn không sai.
Nhưng là, có người không muốn cho hắn như ý muốn, chọc thủng biểu hiện giả dối hắn vẫn cố gắng bảo vệ tốt đẹp. Nay người hiểu chuyện đã tìm tới cửa, hắn lại không biết nên nói như nào để xử lý chuyện này……
Sắc mặt Thái Hiên Sinh có điểm khó coi. Bất an, luyến tiếc, mê võng ở trong đầu hắn rối rắm cả lên, làm cho hắn hiện tại không thể có phán đoán chính xác. Nguyên bản trong lòng hắn cũng rất chán ghét tiểu hài tử này lấy lý do như vậy cùng mình đối nghịch, nhưng cẩn thận nghĩ dù sao Tần Hành Sơn cũng là anh họ mà hắn kính nể, đồng thời còn có một người vợ yêu kiều xinh đẹp cùng một gia đình hạnh phúc mỹ mãn. Hắn đương nhiên không muốn một gã đàn ông thích anh họ mình đi quấy rầy. Nghĩ đến đây, đáy lòng Thái Hiên Sinh có điểm bình tĩnh hơn.
Thái Hiên Sinh lặng yên thật lâu, mới bất đắc dĩ thở dài một hơi, cầm lon bia chưa uống hết trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch, mới ngẩng đầu nhìn Tần Phát Huy đối diện nói: “Chuyện này tôi đáp ứng cậu……”
Tuy rằng hắn mở miệng đáp ứng đối phương, nhưng là Tần Phát Huy lại không biết ở trong lòng Tần Hành Sơn mình là bạn tốt nhất của hắn, cho dù mình không đi tìm, Tần Hành Sơn cũng sẽ chủ động tìm tới cửa.
Không nghĩ tới người đàn ông trước mắt đáp ứng nhanh như vậy, Tần Phát Huy vốn nghĩ rằng cùng người này đàm phán còn cần ít thời gian, ngược lại hiện tại xem ra giải quyết thực nhẹ nhàng, không khỏi sinh ra một loại thái độ miệt thị đối với Thái Hiên Sinh.
“Nếu điều này là mục đích hôm nay cậu tới đây, cậu đã có được đáp án cậu muốn. Tôi nghĩ hiện tại cậu nên rời khỏi nơi này!” Tựa hồ không muốn nhìn tên con trai đứng đối diện mình, Thái Hiên Sinh cúi thấp đầu ngồi ở ghế sô pha mở miệng không chút lưu tình đuổi khách.
Chỉ thấy Tần Phát Huy chậc chậc một tiếng, “Mục đích của tôi không chỉ có thế……” Hắn vừa nói vừa không chút hoang mang bước thong thả tới gần người đang ngồi trên sô pha.
Thái Hiên Sinh nhìn hắn bộ dáng thần bí chậm rãi tới gần mình, lại không biết hắn đối với mình muốn làm gì, tự nhủ mình từ nay về sau chỉ có thể tận lực không cùng gia khỏa kia tiếp xúc gì thân mật, một bên cẩn thận chú ý tình thế phát triển.
“Tuy rằng tôi nói anh đừng tiếp cận anh họ, nhưng là chưa nói anh đừng tiếp cận tôi……” Tần Phát Huy đối mặt với người đàn ông cảnh giác nhìn mình trước mắt, khẽ cười một tiếng. Ở thời điểm đối phương không chú ý, tay hắn chạm lên mặt đối phương, mở miệng nói: “Kỳ thật tôi đối với anh có ý tứ, không bằng anh lo lắng một chút, thế nào?”
Tần Phát Huy thình lình đưa ra cử chỉ cùng lời nói khıêυ khí©h, Thái Hiên Sinh trong lúc nhất thời không biết làm thế nào, nhưng hắn rất nhanh khôi phục trạng thái, hung hăng gạt tay Tần Phát Huy trên mặt mình ra, lạnh lùng nói: “Tôi đối với một đứa trẻ không hề có hứng thú!” Nói xong, hắn từ sô pha đứng lên muốn rời đi.
Nhưng hành động của hắn rất nhanh bị Tần Phát Huy dùng thân thể ngăn lại, một đôi mắt mang tức giận hung hăng trừng đối phương, cảm giác chán ghét từ đáy lòng toát ra.
Đây là trò đùa gì?! Nói hắn rời đi anh họ, lại tại đây đối Thái Hiên Sinh nói chính mình đối với hắn có ý tứ! Thật sự là quá mức châm chọc! Thái Hiên Sinh nghĩ đến đây, muốn dùng thân thể tránh thoát ngăn trở của đối phương.
Thái Hiên Sinh thử vài lần đều không né tránh được, khó có thể áp chế phẫn nộ dâng lên từ đáy lòng, giận không thể át hướng Tần Phát Huy rống lớn: “Tránh ra! Ngươi có nghe hay không?!”
“Có cần nhất thiết phát đại hỏa như thế không?” Đối với Thái Hiên Sinh bởi vì không tránh được ngăn trở của mình mà tức giận, Tần Phát Huy vẻ mặt mang ý cười dư dả ứng phó, rồi mở miệng nói “Không bằng hiện tại chúng ta thử xem, thế nào?”
Thái Hiên Sinh nghe vậy nghiến răng nghiến lợi phản bác: “Thử cái đầu cậu! Nếu cậu không tránh ra cũng đừng trách tôi không khách khí!” Thái Hiên Sinh hiện tại tức giận đến mức căn bản đừng nói tình cảm gì đó, hai tay nắm chặt thành nắm đấm chuẩn bị tùy thời đấu võ. Đừng tưởng rằng đối phương là em họ của bạn tốt mình liền nghĩ rằng lão tử không dám đánh hắn, bức ta nóng lên thì là ai ta cũng đánh!
“Chậc chậc chẳng lẽ nói hết tình yêu của mình cũng sai sao?” Tần Phát Huy giống như muốn thí nghiệm trình độ nhẫn nại của đối phương, lại cố ý đem tay tới sờ mặt Thái Hiên Sinh.
Lúc này Thái Hiên Sinh không dễ dàng tha thứ ý khinh bạc của đối phương nữa, một quyền vυ"t một tiếng hướng khuôn mặt tuấn mỹ mị hoặc của Tần Phát Huy đánh đi. Nhưng hắn không ngờ đối phương dường như nhìn thấu ý tưởng của mình, dễ dàng tiếp được một quyền kia của mình.
“Ai nha anh đã yêu tôi như vậy, tôi sẽ không khách khí ” Tần Phát Huy nắm chặt tay Thái Hiên Sinh, miệng còn không quên trêu chọc đối phương một phen.
(Vũ: bóp trán anh quá vô sỉ đi)
Thái Hiên Sinh đáp lại: “Buông ra!” Bị đối phương nắm chặt tay khiến chính mình dãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi được. Khi hắn muốn tiếp tục dãy dụa, lại phát hiện Tần Phát Huy không biết từ nơi nào lấy ra một cái còng tay, rồi dùng còng tay đem tay mình khóa lại.