Chương 6: Anh không phải là phật độ tôi
Không còn quan hệ gì nữa, biết làm sao? Có lẽ anh ta không biết rằng anh ta không phải là phật độ tôi.
1
Dạo này đài truyền hình luôn chiếu phim của Vu Quang Vinh, người con trai không lấy gì làm đẹp ấy có một khuôn mặt thắc thỏm, luôn có nụ cười tàn khốc. Bạn bè trước đây của tôi nói Vu Quang Vinh thật rất giống Trần Thiên Cương. Trần Thiên Cương chỉ là bạn trước đây của tôi vì Trần Thiên Cương đã sống trong quá khứ.
Chúng tôi đều quen Trần Thiên Cương trước khi quen Vu Quang Vinh, vì thế thường đưa anh ta ra so sánh, cũng có thể là cảm thấy anh ta càng chân thực hơn, không phải là suy diễn ra. Dáng vẻ của anh, mọi chiêu thức của anh và cả ánh mắt của anh đều hoàn toàn chân thực.
Tôi có khi nhìn cảnh phim truyền hình mà ngẩn ra, nhìn con người ấy trong phim cuối cùng vẫn là chết không có chỗ chôn. Những câu chuyện như vậy tôi đã xem rất nhiều lần.
Tôi đã không còn liên hệ gì với Trần Thiên Cương. Số điện thoại và địa chỉ đã có trên một quyển sổ màu đen đã vứt đi rồi. Không thể nhớ kỹ được nữa, hình như vẫn có người lưu lại một số nét trong ký ức của một người khác, thời gian và hoàn cảnh, không thể làm gì được nó nữa.
Khi tôi quen Trần Thiên Cương, Hình Ngôn Ái còn bên cạnh tôi.
2
Tôi và Hình Ngôn Ái không biết vì sao hai đứa con gái có tâm tính khác nhau đến thế mà lại quấn quýt nhau lâu đến thế. Năm mười sáu tuổi, tôi chuyển đến trường trung học số mười hai, nơi Hình Ngôn Ái đang học. Trước đó, tôi học ở trường trung học đường sắt, những trường học trực thuộc các đơn vị ấy thường được coi là chất lượng có vấn đề, vì vậy bố mẹ tôi đã phải huy động đến rất nhiều quan hệ, tiêu tốn rất nhiều tiền để chuyển trường cho tôi.
Một số khối lớp nào đó của một trường trung học trọng điểm luôn luôn có một số học sinh đến sau, ví dụ như tôi, ví dụ như Hình Ngôn Ái. Bởi vì chúng tôi đến trường chỉ cách nhau một ngày cho nên chúng tôi ngồi chung một bàn, dãy cuối cùng, gần cửa sổ.
Hình Ngôn Ái là một cô gái cao lớn, hơn tôi một tuổi, nói giọng Đông Bắc rất giòn. Cô rất cao, đứng cạnh cô ta tôi chỉ đến vai. Trong tiết học đầu tiên, khi ngồi cạnh tôi, câu đầu tiên mà Hình Ngôn Ái nói với tôi là: “Cậu có dùng dải bông vệ sinh không?”
Xưa nay tôi không biết rằng một đứa con gái mười sáu, mười bảy tuổi có thể chín đến mức độ nào. Điều này Hình Ngôn Ái rõ ràng hơn tôi. Mới mười ba tuổi nó đã có bạn trai, đã xem phim A, chủ động tiếp nhận giáo dục vị thành niên. Ngoài việc học kém ra, về mọi mặt khác Hình Ngôn Ái là một tấm gương.
Có thể có một loại con gái trời sinh ra là muốn làm đàn bà, chỉ tiếc không thể qua một đêm mà chín mùi. Phốp pháp lên, có du͙© vọиɠ giới tính, có thể đủ tư cách đi giày cao gót, mặc váy dài chạm đất, trang điểm bằng những mĩ phẩm đầy nữ tính. Hình Ngôn Ái là như vậy đó.
Tôi vốn không có thói quen như nó, đối với một số vấn đề của nó tôi không bắt chước theo. Tôi cũng không ghét nó, tôi chưa bao giờ thấy những đứa con gái như nó: Không học tập, trong đầu chỉ muốn lớn lên và yêu con trai.
Quả nhiên nó trưởng thành rất nhanh, thời gian học trung học kết thúc, khi tôi ngồi vã mồ hôi trong phòng thi thì nó ngồi uống bia cạnh một người đàn ông trong quán bar.
3
Bốn năm đại học, tôi không chọn việc rời thành phố của mình, chỉ là để học tập mà thôi. Cái trường đại học cạnh nhà ấy cũng ít nhiều có tiếng. Thành tích học tập của tôi không phải là xuất sắc lắm.
Sau khi học đại học, rất nhiều bạn bè ở trung học đã chia tay nhau, không còn liên hệ gì với tôi nữa, chỉ có Hình Ngôn Ái còn ít nhất gặp tôi tuần một lần. Nó làm văn thư cho một xí nghiệp tư, thay đổi bạn trai như đèn cù. Có khi tôi chưa quen mặt được người này thì nó đã đổi người khác.
Trong lễ sinh nhật lần thứ hai mươi của nó, tôi đã nói: Chúc cậu trở thành người đàn bà mà cậu muốn, luôn luôn được nhiều đàn ông yêu chiều.
Hình Ngôn Ái nói: Giản Ngưng, tớ chỉ thích cậu ở điểm này, cậu không giống chúng nó, cậu không đa tình, rõ ràng cậu khác với tớ nhưng cậu chưa bao giờ tìm cách thay đổi tớ.
Chẳng qua mỗi người có một cách sống riêng của mình, tôi không giữ quan điểm chỉ làm bạn với những người giống mình, huống gì Hình Ngôn Ái là một cô gái đẹp. Tôi thích nó ở chỗ không bao giờ che đậy mình.
4
Có khi tôi viết một đoạn thơ hoặc văn xuôi đăng tên trang đầu tờ tuần báo của câu lạc bộ văn học trường. Cũng chính là vì những bài văn đó mà tôi quen Trần Thiên Cương.
Năm đó Trần Thiên Cương đã học đến năm thứ tư đại học, được coi là lớp lớn. Có một lần anh ta lấy tư cách là lớp lớn nói với chủ nhiệm câu lạc bộ văn học La La rằng: Giản Ngưng là người con gái có trình độ, có tài trí nhất mà tôi thấy. Trần Thiên Cương gọi tất cả các bạn khác giới đủ mười tám tuổi là đàn bà. Khi anh ta nói như vậy, tôi chưa hề biết anh ta, chỉ là nghe nói. Trần Thiên Cương là một người đàn ông không tầm thường, quanh anh gái đẹp như mây. Trần Thiên Cương anh hùng, khí khái…
Tôi chưa hề tưởng tượng về anh ta bởi vì anh ta là đàn ông còn tôi chỉ là một nữ sinh.
Một buổi chiều, từ dưới lầu nữ sinh, La La gọi tôi. Tôi thò đầu qua cửa sổ thì thấy bên cạnh La La là một người con trai xấu xí, người thấp, mặc chiếc áo khoác màu đen để tóc ngắn, vẻ mặt ngồ ngộ, nhìn thấy tôi thì cười, cái nụ cười ấy có cái gì tàn khốc.
Tôi nghĩ anh ta là Trần Thiên Cương.
Người ta nói: Con trai không hư, con gái không yêu. Trần Thiên Cương sở dĩ nổi tiếng như vậy vì hút thuốc lá, đánh nhau, đá bóng, công khai không lên lớp, nói về viết báo chữ to với thầy cô giáo, sau đó là vì xấu trai và lạnh nhạt với nữ sinh, đưa loa phóng thanh rất to vào ký túc xá. Chẳng qua đó đều là những việc đã qua. Khi tôi biết anh ta, anh ta đã thu hết nanh vuốt lại, rất có kỷ luật, đối với thầy cô giáo rất kính trọng lễ phép, tôn trọng nữ sinh, bắt đầu được nhận học bổng, dần dần trở thành một tấm gương.
Tôi có một lý do để bắt đầu thích Trần Thiên Cương. Khi gặp tôi lần đầu, anh ta nói: Giản Ngưng, cậu không đẹp nhưng khí chất của cậu đủ dùng cho cậu cả đời rồi.
Tôi biết, tôi không xinh đẹp, một khuôn mặt mỏng và cặp mắt nhỏ, xưa nay không có bọn nam sinh theo đuổi.
Trần Thiên Cương lại nói: Tớ gặp cậu trước khi rời trường, đó được coi là thu hoạch cuối cùng của tớ. Tớ thấy thỏa mãn rồi.
Chúng tôi đứng trên mảnh đất trống, hẹp ở dưới lầu, không định đi đâu, mục đích của anh ta là đến tìm tôi. Tôi nhìn anh, không nói gì, rồi cười. Trần Thiên Cương để tay lên mái tóc ngắn, mỏng của tôi.
Anh nói, thật là không tồi.
5
Học kỳ cuối của năm thứ 4, Trần Thiên Cương đến ngân hàng thực tập, nửa năm sau, chính thức trở thành nhân viên của ngân hàng kiến thiết. Giữa chúng tôi đã có một quan hệ hết sức tế nhị. Trần Thiên Cương thường đến trường thăm tôi, mục đích rõ ràng và duy nhất là dẫn tôi đi tham quan hoặc gặp gỡ bạn bè của anh ta hoặc là hai người cùng đi xem phim và ăn cơm. Anh ta đi một chiếc xe đua, tôi không chỉ một lần thân mật ôm lưng anh ta, anh ta cũng quen đặt tay lên vai tôi. Không ai nghĩ chúng tôi là một đôi yêu nhau.
Bạn bè của Trần Thiên Cương gọi tôi là con bé của Trần Thiên Cương. Có một lần anh nói: Đâu chỉ là con bé, cô ấy là cục cưng của tôi. Tôi nghiêng nghiêng đầu nghĩ đến một bài hát: Hôn cục cưng của tôi.
Cục cưng có nghĩa là cái gì? Có thể nghĩ ra được. Ngoài tôi ra, Trần Thiên Cương có nhiều bạn khác. Anh ta khuyên tôi: Đang học đại học không nên yêu, không nên tùy tiện thích một bạn trai nào, cậu phải cố gắng viết văn đi.
Trần Thiên Cương đoán chắc, một số năm sau tôi có thể trở thành một nhà văn hoặc một nhà thơ có tiếng. Anh ta xưa nay không hỏi, tôi chiều theo mọi sắp đặt của anh ta, không từ chối để anh ta khoác vai tôi, chấp nhận cách gọi tôi là cục cưng.
Với tôi, anh ta thiếu thứ tình cảm đối với những người đàn bà thông thường, nhưng tôi thích Trần Thiên Cương, ngay cả bảo vệ ở cổng trường cũng nhận ra điều đó, mỗi lần tôi đi theo sau Trần Thiên Cương, anh ấy đều nhìn chúng tôi với nụ cười thông cảm.
Anh ta không nói ra thì tôi sẽ không nói ra, mà thời gian của tôi hồi đó, tôi không tiếc.
6
Lần đầu tiên Trần Thiên Cương gặp Hình Ngôn Ái là ba ngày trước tết. Từ rất lâu tôi không có ý nghĩ đến việc họ có nên quen nhau hay không, cảm thấy không có gì phải quan tâm. Cái buổi tối đến rất sớm ấy, tôi đã lần lượt nhận điện thoại của Trần Thiên Cương và Hình Ngôn Ái, cách nhau chỉ khoảng hai phút. Tôi trước đã đồng ý cùng đi ăn cơm với Hình Ngôn Ái, Trần Thiên Cương chậm một bước. Tôi không nỡ từ chối anh ta, hỏi anh ta: Thế thì cùng đi gặp một người bạn nhé. Anh nói được. Anh nói: Tôi muốn biết còn có ai có thể là bạn của cậu.
Thế là Trần Thiên Cương đã gặp Hình Ngôn Ái. Bên cạnh Hình Ngôn Ái, còn có một người đàn ông khoảng ngoài bốn mươi, hơi béo, đi một chiếc xe rong ruổi, những thương nhân có tiền trong thành phố thích rong ruổi, Trần Thiên Cương nói: sau này có tiền, có thể mua một chiếc Pharali. Người đàn ông nọ với dáng vẻ tôi quen đi theo Hình Ngôn Ái, hành vi mờ ám. Ngoài đàn ông ra, tôi không biết Hình Ngôn Ái từ bao giờ cũng bắt đầu thích tiền. Nó luôn luôn thích những thứ tốt, vì tốt nên đắt. Thế là nó có thể trong một thời gian dài bán luôn mình đi. Có đàn ông, có tiền đối với nó là hạnh phúc.
Hình Ngôn Ái nói: Giản Ngưng, tớ nhớ cậu. Mùi thơm từ bốn phía tràn vào làm thơm nức cả bầu không khí. Tôi giới thiệu để họ làm quen với nhau. Không bắt tay, Trần Thiên Cương chỉ gật gật đầu. Đó là một nhà hàng rất lớn, lộng lẫy, sang trọng. Khi tôi đi theo họ vào phòng lớn như một nhân viên phục vụ chưa được huấn luyện tốt nhưng nhìn kỹ, ánh mắt là tự nhiên.
Trần Thiên Cương vỗ vỗ vào vai tôi, nói: Giản Ngưng, tớ đánh giá cậu hơi thấp đi đấy.
Tôi cười, anh ấy nói chuyện thích đi thẳng vào vấn đề như vậy đấy. Tôi nói Hình Ngôn Ái là bạn tốt nhất của tôi từ thời trung học đến nay.
Hình Ngôn Ái ngoái đầu lại, không nhịn được cười thành tiếng.
Trần Thiên Cương, anh đúng là người đàn ông xấu nhất mà tôi đã thấy, cũng may anh không phải là bạn trai của Giản Ngưng.
Tôi ngớ ra, ngẩng đầu nhìn Trần Thiên Cương, anh cũng cười, một thứ biểu hiện tàn khốc mà tôi quen. Khi anh cười là vậy đó, bình thường nhiều nhất là không đẹp trai mà thôi.
Hình Ngôn Ái quay đi, dắt tay người đàn ông kia thể hiện cái nũng nịu nhất quán của nó. Bữa cơm tối hôm đó rất lạ, Trần Thiên Cương không hề trò chuyện gì với người đàn ông là chủ chi. Cái hơi thở khinh miệt của anh ta truyền đi rất nhanh đến đầu bàn bên kia. Một khi hai người đàn ông đã đối địch với nhau thì không khí trở nên lúng túng. Hình Ngôn Ái thì lại có thể làm ra vẻ không để ý. Nó đúng là không để ý. Vốn dĩ người đàn ông bên cạnh nó chỉ là để làm nền. Nó trò chuyện với tôi: Giản Ngưng này, cậu có biết hôm qua tớ gặp ai không?
Ngô Minh Thao. Tôi nhìn nó, trả lời.
Đúng rồi, đúng là nó, nó đẹp trai hơn hồi ấy, con trai có thời gian lăn lộn, mùi vị sẽ khác hẳn. Nếu sớm biết thế này, hồi đó tớ phải đối xử tốt hơn với nó… Hình Ngôn Ái hoàn toàn không giữ gìn gì, Ngô Minh Thao là một bạn trai mà nó đã thích sau khi quen biết tôi, hai đứa đã ôm hôn nhau trong cầu thang lớp học, vì lý do đó Ngô Minh Thao đã phải chuyển trường. Hình Ngôn Ái lập tức đi với một người con trai khác ngoài trường.
Nghĩ đến chuyện ấy, nhớ lại dáng vẻ của nó khi đọc bản kiểm điểm trước lớp, tôi không nhịn được cười. Trần Thiên Cương bỗng đứng phắt dậy nói: Tôi còn có việc, xin rút lui trước. Giản Ngưng về nhà thì gọi điện cho tớ nhé. Trần Thiên Cương đi rồi. Hành động của Trần Thiên Cương làm cho Hình Ngôn Ái rất bất ngờ, nhìn Trần Thiên Cương khệnh khạng bước đi, nó chỉ lưng anh ta nói: Giản Ngưng này, cái con người ấy làm sao thế nhỉ? Tôi nói, anh ta là thế đấy.
Hình Ngôn Ái hừ một tiếng, nếu có một ngày nào đó nó rơi vào tay tớ…
7
Tối hôm đó, tôi vẫn gọi điện thoại cho Trần Thiên Cương, anh ta nói: Xin bái phục, xin bái phục, người như thế nào cậu cũng có thể hợp được.
Hình Ngôn Ái thế nào? Xưa nay nó rất tốt với tớ. Tôi nói, tớ rất trân trọng những người bạn thủy chung của tớ. Trần Thiên Cương rộp một cái đặt điện thoại xuống.
Sau đó, ăn tết rồi, một thời gian rất dài Trần Thiên Cương không đến tìm tôi, chỉ có Hình Ngôn Ái trong thời gian nghỉ đông đã đưa tôi đi chơi nhiều nơi. Trong thành phố mới xây dựng một khu vui chơi có xe qua núi, trong vườn thủy tộc lại có thêm những con xí nga bắc cực… Khi chúng tôi chơi với nhau, Hình Ngôn Ái không cần con trai bảo vệ, trong tay có đủ thẻ hội viên các địa phương.
Tôi là một cô gái bình thường, có lúc cũng thích vui chơi các kiểu.
Tôi bắt đầu nhớ Trần Thiên Cương.
8
Mùa xuân trở lại trường đến rồi. Hoa nghênh xuân trong vườn trường nở rực rỡ khắp nơi. Cái buổi chiều sau khi tôi trở lại trường ấy, Trần Thiên Cương bỗng nhiên gọi điện cho tôi nói đang ở dưới lầu ký túc xá chúng tôi. Như thường lệ, tôi thò đầu ra khỏi cửa sổ, nhìn thấy anh, nhìn thấy Hình Ngôn Ái bên cạnh anh. Hình Ngôn Ái cắt tóc rất ngắn trông lạ đi. Tôi vượt qua hai hai bậc cầu thang đi xuống, lòng xốn xang trăm mối. Hình Ngôn Ái mặc bộ nhung lông vũ trắng, không trang điểm gì, cười bí hiểm như tiên nữ sông băng. Trần Thiên Cương nói: Giản Ngưng, cậu thấy Ngôn Ái như thế này có đẹp hơn không, nay cậu có thể làm bạn với cô ta rồi đấy. Tôi quen Hình Ngôn Ái năm năm, chưa bao giờ gọi cô ta bằng cái tên cộc lốc Ngôn Ái, thế mà nay Trần Thiên Cương không gọi đủ họ tên, mà thân mật gọi là Ngôn Ái. Tôi cười thầm: Đã xảy ra chuyện gì đây! Một là Trần Thiên Cương, một là Hình Ngôn Ái, trai anh hùng và gái thiền quyên, họ gặp nhau là phải lắm.
Hình Ngôn Ái bắt chéo hai tay trước bụng, khi bình thường nó có thể làm lu mờ rất nhiều những thiếu nữ trẻ tự cho là đẹp.
Trần Thiên Cương nói: Giản Ngưng này, tớ đã liên hệ được với một nhà xuất bản muốn hợp tác với cậu.
Đúng vậy! Hình Ngôn Ái nói, Trương Ái Linh nói rằng nổi danh phải sớm.
Nhưng tớ còn chưa có tác phẩm gì ra trò, tớ cũng chưa bao giờ nghĩ phải ra những quyển sách như thế nào? Tớ chỉ muốn học tốt, tốt nghiệp sau đó làm một cô giáo trung học. Tôi nhìn Trần Thiên Cương, từ khi tôi quen biết anh ta đến nay, anh trước sau chỉ muốn đặt tôi trong giấc mơ của anh. Anh không biết rằng tôi không phải là người yêu văn học, tình cờ chỉ có một vài câu thơ văn làm anh ta chú ý.
Giản Ngưng!
Tôi nói, cảm ơn cậu, Trần Thiên Cương này, nếu tôi xưa nay không viết những câu như vậy, chúng ta có lẽ chỉ là người xa lạ với nhau nhỉ?
Anh ta ngớ ra. Hình Ngôn Ái đưa tay giật giật tay áo của anh, động tác rất nhẹ nhàng.
Giản Ngưng, cậu không nên vứt bỏ mình. Cậu phải tin tớ, nếu không có ngày cậu sẽ hối hận đấy. Trần Thiên Cương không gạt tay Hình Ngôn Ái ra, tôi không biết từ lúc nào họ đã đến với nhau, cái mùa đông năm ấy thực ra đâu có dài lắm.
Cảm ơn, tôi ngước đầu nhìn lên cửa sổ của tôi nói: Nếu không có việc gì tôi phải sắp xếp lại chỗ ở một tí.
Hình Ngôn Ái nói: “Thiên Cương, chúng ta hãy về đi, mấy hôm nữa lại đến”.
Trần Thiên Cương ngồi trên chiếc xe đua của anh và nhấn ga, tiếng máy nổ xình xịch. Hình Ngôn Ái, trước khi ngồi lên yên sau lưng Trần Thiên Cương đã ghé sát tai tôi nói: Anh ta cứ tự coi mình là Phật đã độ tớ, đi với anh ta cho vui thôi, một người đàn ông xấu nhưng lúc nào cũng tự coi mình là đúng như thế, tôi lần đầu tiên gặp phải đấy. Giản Ngưng, tớ không phải đi cướp đàn ông của cậu đâu.
Tôi lắc đầu, anh ta không phải, anh ta cũng cứ tưởng rằng là Phật độ tớ, chỉ có điều là cái đích dẫn độ khác nhau mà thôi.
Hình Ngôn Ái cười bí hiểm, khuôn mặt đẹp áp sát vào lưng Trần Thiên Cương. Một lớp bụi mỏng tung lên, nước mắt tôi từng giọt, tuôn ra.
9
Nửa năm sau, tôi thay đổi dự định ban đầu, thi làm nghiên cứu sinh ở Bắc Kinh. Nửa năm cuối cùng ấy, tôi chỉ biết một vài điều về Trần Thiên Cương qua miệng Hình Ngôn Ái, trước đây tôi chưa hề từ chối cảm tình của cô đối với tôi, nay vẫn thế. Có khi tôi nghĩ đến câu nói của cô, nếu một ngày nào đó rơi vào tay tớ… Trần Thiên Cương có biết không nhỉ? Trong trò chơi tình cảm này, anh ta đã thua từ đầu, tuy rằng thời gian đó anh ta đã thay đổi vẻ ngoài của Hình Ngôn Ái thành một thiếu nữ thuần khiết.
Tôi quen biết Hình Ngôn Ái lâu năm đến thế. Mười sáu tuổi nó đã là đàn bà rồi. Còn anh Trần Thiên Cương ngây thơ kia, khi anh cười, người hùng của tôi, anh đã bắt đầu đổ xuống.
Hình Ngôn Ái không cho tôi biết đã dùng phương thức gì để kết thúc trò chơi với Trần Thiên Cương. Khi tôi đi Bắc Kinh, nó ra sân bay tiễn tôi, lái một chiếc xe Pôlô màu vàng sáng, mái tóc đã dài ra của nó bay tung lên, môi tô màu hạt dẻ, móng tay nhuộm màu xanh nước biển, trên yên sau là cái túi xách màu đỏ, hiệu Đio lô gô giá đến gần vạn đồng… Tất cả những cái đó Trần Thiên Cương không thể cung phụng cho nó. Xưa nay anh ta không bao giờ dùng vật chất để lung lạc con gái. Anh ta không biết rằng có lúc đó là một sai lầm.
Hình Ngôn Ái tặng tôi hai chiếc quần bò “phố thứ năm” chính hiệu màu sắc rất Zin, tôi nhận. Đúng là từ lâu tôi đã thích loại này nhưng không có tiền mua. Nó nói: Giản Ngưng, cậu vĩnh viễn là bạn tốt nhất của tớ.
Chúng tôi ôm nhau, nước mắt tuôn ra, trong giây phút chia tay cuối cùng, ai có thể nói đó không phải là tình bạn? Suốt đời tôi nhận.
Đi qua trạm kiểm tra an ninh, tôi ngoái đầu lại nhìn. Tôi biết Trần Thiên Cương không thể xuất hiện nhưng tôi vì anh ta đã lìa bỏ cái thành phố mà tôi đã sống hai mươi ba năm.
10
Vẫn không thấy Hình Ngôn Ái gọi điện, mãi hơn một năm sau, nó đi Canada cùng với một người đàn ông, đã có hình thức hôn nhân. Tôi cầu chúc cho nó hạnh phúc. Một người đàn bà như vậy luôn luôn kiên trì cái mà mình muốn, không hề tự trách móc và khinh miệt mình. Sự lựa chọn từng bước đều chiều theo cảm giác của mình.
Có gì là không tốt?
Mấy ngày sau Hình Ngôn Ái đi, tôi bỗng nhận được thư của Trần Thiên Cương, chỉ có hai câu: Có một loại đàn bà mà đàn ông chỉ có thể yêu cái tâm của họ, còn có một loại đàn bà, đàn ông chỉ có thể yêu thân xác của họ.
Tôi cười, rất cảm ơn anh ta không nói rõ tên của hai loại đàn bà đó, sau đó tôi trả lời anh: Nhất định có một người đàn ông yêu cái tâm của tôi, yêu cả thân xác của tôi. Đối với Hình Ngôn Ái cũng vậy.
Anh ta không biết rằng anh ta không phải là đàn bà, anh ta đã sai.
Sau đó không có qua lại gì nữa cả, biết làm sao? Có lẽ anh ta không biết, anh không phải là Phật độ tôi.