"Đừng chỉ mải chơi thôi, bài tập hè em đã làm chưa?"
"Ôi dào, anh đừng làm mất hứng như thế có được không, em chỉ mới vừa đến đây hôm qua thôi, dù thế nào cũng nên cho em chơi thỏa thích mấy ngày chứ! Đằng nào bài tập hè cũng không mọc chân chạy đi mất được!"
"Mục tiêu sống của em trừ chơi bời ra chẳng lẽ không còn gì cụ thể hơn sao?"
"Mục tiêu?"
"Đúng vậy, em chắc phải có ước mơ gì trong tương lai chứ?"
"Đương nhiên là em có!"
"Ồ?" Cậu lộ ra nụ cười suy ngẫm. "Ước mơ gì? Nói anh nghe thử xem!"
"Em muốn sau này lớn lên sẽ trở thành một nhạc sĩ!"
"Vậy sao?" Cậu không tỏ rõ ý kiến mà chỉ cười cười, trong mắt xẹt qua vẻ thâm sâu. "Anh còn tưởng, em muốn sau này lớn lên sẽ trở thành cô dâu của anh đấy." [TN: Hắc hắc....câu này mình thích!]
"Cái...cái gì chứ! Em..em mới không thèm trở thành cô dâu gì gì đó, anh đừng nói lung tung!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Triêu Hương đỏ lên, chộp lấy cái khăn lông che mặt lại, vội cúi đầu đi ra khỏi phòng tắm, giống như một con đà điểu nhỏ mà vụt qua người cậu.
Đúng là dễ xấu hổ quá đi! Đông Xuyên Tấn Tư âm thầm cười khẽ.
"Thật sự không muốn sao?" Cậu đi phía sau cô bé, tiếp tục trêu ghẹo, "Anh là một người rất thương vợ nha!"
"Ừm, em cũng thấy vậy." Điểm này thì cô vô cùng tán thành.
"Vậy sao em không chịu gả cho anh?" Giọng nói của cậu mang theo ba phần thận trọng cùng với bảy phần nhẹ nhàng. [TN: Đây có đc coi là 1 lời cầu hôn k nhẩy? =)))), NV: hắc hắc...]
"Nếu như sau này em không gả cho anh, anh sẽ không thương em nữa sao?" Cô bé lanh lợi hỏi lại.
"Ách..." Cậu suýt chút nữa đã bị hỏi cho cứng họng. "Anh mà lại là người như thế sao."
"Nếu vậy thì gả cho anh hay không còn không phải như nhau sao, có gì khác biệt đâu!" Cô bé lơ đãng nhún nhún vai.
Đông Xuyên Tấn Tư chậm rãi nhếch lên một nụ cười mờ ám.
"Hoàn toàn không như nhau."
"Vậy khác chỗ nào?"
"Ở chỗ mức độ thương yêu sẽ không giống nhau!" Cậu nhìn cô bé đáp một câu đầy thâm thúy.
"Là sao?" Đầu óc cô bé mờ mịt, nghe mà chẳng hiểu ra sao.
Đông Xuyên Tấn Tư cười khổ. Bây giờ nói những điều này với cô bé dường như còn quá sớm.
"Mau mau lớn lên đi! Cô bé ạ." Cậu vươn bàn tay ra, vò rối mái tóc cô bé vừa chải gọn xong.
"Gì vậy!" Cô bé bị vẻ mặt và cử chỉ kỳ lạ của cậu làm chẳng hiểu ra sao. "Sáng nay anh không phải đến trường sao? Đã chín giờ rưỡi rồi đấy!"
"Ừ nhỉ!" Đông Xuyên Tấn Tư vòng qua người cô bé, thuận tay vỗ vỗ lên má cô, "Anh phải đi đây, em ở nhà ngoan đó."
"Tạm biệt anh!"
"À, đúng rồi!" Cậu bỗng xoay người lại dặn dò: "Đàn dương cầm của em đã được đưa tới, em xem muốn đặt ở nơi nào thì nhờ Tú gia bảo người chuyển vào cho em nhé!"
"Vâng... em biết rồi!"
"Nếu thấy buồn thì đi tìm Quân Tư, hay Tướng Tư chơi, hoặc là đi tới Thủy Tương Viện thăm Y Nhân trước cũng được, em ấy chờ mong em đến chơi lắm đấy! "
Đông Xuyên Y Nhân, cùng tuổi với Nguyên Triêu Hương, năm lên ba tuổi đã được nhà Đông Xuyên nhận nuôi và nhập hộ khẩu, lấy tên là Y Nhân, chính thức trở thành một phần tử của đại gia tộc này, là hòn ngọc quý của vợ chồng Đông Xuyên Huy Nhất Lang.
Đáng tiếc là từ nhỏ cô ấy đã yếu ớt, nhiều bệnh, chỉ cần gặp một chút gió lạnh liền phải nằm trên giường tĩnh dưỡng một thời gian dài. Thể chất ốm yếu đến cả bác sĩ danh tiếng cũng phải bó tay chịu thua. [TN: Tình hình là bợn cứ thấy chị Y Nhân này sẽ là tiểu tam a =’’=, NV: *nghiêng đầu nhìn sang Nguyệt* phải không đấy >:)]
"Y Nhân. . . tình trạng sức khỏe cậu ấy gần đây có tốt hơn không ạ?" Nguyên Triêu Hương quan tâm hỏi.
"Cũng không tốt lắm!" Cậu nhíu mày.
"Vậy... học kỳ sau cậu ấy vẫn có thể cùng em đến trường được chứ?"
"Sợ rằng không được rồi!" Đông Xuyên Tấn Tư bất đắc dĩ lắc đầu. "Bác sĩ bảo, em ấy phải tĩnh dưỡng lâu dài!"
"Nếu như bây giờ em đến thăm, có quấy rầy cậu ấy nghỉ ngơi hay không?" Cô bé hơi lo lắng hỏi.
Đông Xuyên Tấn Tư thản nhiên cười, "Dĩ nhiên là không rồi, em có thể đến thăm, em ấy vui mừng còn không kịp nữa là."
Trong Thủy Tương Viện, Đông Xuyên Y Nhân nằm trên giường lớn, mái tóc đen dài tựa như một thác nước đang nhẹ nhàng chảy ở một bên gối đầu, hai hàng mi dài cong vυ"t che lại đôi mắt, hít thở vững vàng, đang chìm vào giấc ngủ sâu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô bé vì quanh năm bệnh liệt giường mà có vẻ vô cùng tái nhợt.
Nguyên Triêu Hương lẳng lặng ngồi một bên, không dám quấy nhiễu khi cô ấy đang ngủ say.
Lúc lâu sau, Đông Xuyên Y Nhân từ từ tỉnh giấc. Mắt vừa hé mở đã đón lấy đôi mắt thương xót của Nguyên Triêu Hương.
"A..." Cô bé yếu ớt gọi: "Cậu đến sao không gọi mình dậy?"
"Mình thấy cậu ngủ ngon như thế, thật sự không nỡ đánh thức cậu!" Nguyên Triêu Hương vội kéo chăn đắp kín, tránh cho cô ấy bị cảm lạnh.c
Cô bé kia cố gắng ngồi dậy, lại bị Nguyên Triêu Hương ngăn cản. "Không cần ngồi dậy đâu, cậu phải nghỉ ngơi nhiều thì mới mau khỏi bệnh được!"
Đông Xuyên Y Nhân chậm rãi nằm trở lại, bên môi nở nụ cười, "Thật vui quá, cuối cùng cậu cũng đến đây ở rồi!"
"Ừ! Sau này mình đã có thể thường xuên đến thăm cậu!" Nguyên Triêu Hương cũng chui vào ổ chăn, vô cùng thân thiết nằm bên cạnh cô ấy.
Hai cô bé có thể nói là từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, chơi rất thân với nhau, tình cảm cũng tốt giống như chị em ruột vậy.
"Ừ…mình muốn ngủ thêm một lát nữa...” Y Nhân dụi đôi mắt buồn ngủ khẽ rì rầm.
“Được, mình ở đây với cậu, chờ cậu ngủ rồi mình mới đi nhé.”
Cô bé vẫn nằm bên cạnh trông Đông Xuyên Y Nhân, đợi khi cô ấy ngủ hẳn rồi mới xuống giường.
Nguyên Triêu Hương đẩy cửa, đi ra ngoài, liền nhìn thấy một thiếu niên tóc dài miệng ngậm điếu thuốc lá, đang ngồi dựa vào trên lan can hành lang phì phèo hút thuốc.
Khuôn mặt cậu ta được ẩn giấu trong làn khói thuốc lượn lờ, khi ẩn khi hiện.
Lúc này, một trận gió thổi tới, khiến cho đầu tóc dài gần đến thắt lưng của cậu ta tung bay theo làn gió.
Thiếu niên tóc dài nhìn thấy cô bé từ phòng đi ra, không nói lời nào, mà chỉ thản nhiên nhếch môi nở ra một nụ cười yếu ớt, trong nụ cười pha lẫn một hương vị bất cần đời, tựa như một con ngựa hoang thoát cương, cuồng dã ngang ngạnh lại khó thuần hóa.
Đông Xuyên Hạo Tư, đứng thứ tư trong số các anh em, là một tay chơi điển hình.
Từ khi cô bé có trí nhớ đến nay, anh ta hầu như đều là để một đầu tóc dài gần đến thắt lưng như vậy, trước đó đã nghe mọi người kể, từ nhỏ anh ta đã bắt đầu có thói quen để tóc dài, những người lớn đều nói, đầu tóc như vậy chẳng ra gì cả, bất quá, cô lại cảm thấy loại hình tượng công tử phong lưu với anh ta cũng khiến người khác có cảm giác vô cùng phù hợp.
Nếu lấy tướng mạo mà xét, lão Tứ và lão Ngũ Đông Xuyên Quân Tư đều thuộc hàng mỹ nam điển hình không chê vào đâu được, chỗ khác biệt duy nhất là ở đường viền ngũ quan của anh ta tương đối dương cương hơn, nếu so với tướng mạo âm nhu xinh đẹp đến vô lý kia của Quân Tư thì hơn một phần cảm giác uy mãnh hùng tráng khỏe khoắn.
Đông Xuyên Hạo Tư năm nay mười bảy tuổi, với dáng vẻ anh tuấn mê người đó cũng có thể thấy được sau khi trưởng thành anh ta sẽ có lực sát thương với phụ nữ như thế nào rồi, vả lại người bẩm sinh đã mang một loại khí chất xấu xa như anh ta lại càng khiến các cô gái say mê, nếu trải qua thêm năm tháng tôi luyện, thật sự không khó để tưởng tượng uy lực “hại nước hại dân” của anh ta trong tương lai.
"Anh không có việc gì thì ngồi đây chi vậy?" Cô bé kéo cửa giấy lại, khó hiểu nhìn cậu ta chằm chằm hỏi.
"Làm sao em biết anh không có việc gì?" Đông Xuyên Hạo Tư giống như đánh đố mà hỏi, còn kèm thêm một nụ cười không có ý tốt.