Dụ Hương

6.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Do phải sinh sống không có gia đình bên cạnh, ba mẹ cô đều ở xa. Cô phải sống nương tựa vào anh, anh chăm sóc cô rất chu đáo như một người chồng vậy. Thời gian trôi đi, ngày càng …
Xem Thêm

''Sắp đói chết rồi! Tấn, cho em ăn vài miếng trong bát của anh trước đi.'' Đông Xuyên Hạo Tư buộc tóc dài lên, tiện tay cầm cái bát trước mặt Đông Xuyên Tấn Tư lên, bắt đầu thoải mái ăn. ''Ừm, không tệ!'' Cậu ta ăn một miếng lại một miếng, gần như muốn ngừng mà không ngừng được.

''Ngon vậy thật sao?'' Đông Xuyên Ngự Tư nhìn một chút, bụng bỗng dưng cũng thấy đói.

''Này, anh nếm thử đi, tay nghề của Tấn thật không tầm thường đâu.'' Đông Xuyên Hạo Tư đẩy bát mì đến trước mặt anh, tiện tay đưa luôn đôi đũa.

Đông Xuyên Ngự Tư nếm mấy miếng, gật đầu, đem bát đũa trả về nguyên chủ, quyết định thay đổi chủ ý.

''Quân Tư, nấu giúp anh một phần.''

Đông Xuyên Quân Tư tức giận huơ dao rống lên, ''Không phải nói không ăn sao? Thật là! Hại em lại phải đổ thêm nước nữa.'' [NV: khổ, không biết khi nào mới được ăn =]]]

Cậu ta mắng mấy câu, sau đó lại xoay người tiếp tục cộc cộc tác chiến với tảng thịt heo đông lạnh.

''Anh thái thịt xong chưa?'' Đông Xuyên Tướng Tư trông chừng trước nồi nước sôi, không nhịn được hỏi han.

''Vẫn, chưa!'' Đông Xuyên Quân Tư nghiến răng nghiến lợi, nhả ra một chữ chặt xuống một dao. ''Mẹ nó, sao tảng thịt này lại cứng vậy chứ!''

Đông Xuyên Tấn Tư thật sự không nhìn tiếp được nữa, ''Đầu tiên phải bỏ thịt heo đông lạnh vào lò vi sóng trước. ''

''Tại sao?'' Cậu ta mang vẻ mặt khó hiểu.

''Sau khi rã đông rồi sẽ dễ thái hơn.'' Đầu heo!

''Tấn, củ nào là hành, củ nào là tỏi?'' Lần này đến lượt Đông Xuyên Tướng Tư phát ra tín hiệu cầu cứu.

''Lấy củ bên trái ấy.'' Ài, thật không còn cách nào với bọn nó, ''hai đứa, có cần anh giúp không? ''

''Không cần! Em còn cố gắng được.'' Đông Xuyên Quân Tư quật cường cự tuyệt.

''Thật sao?'' Đông Xuyên Tấn Tư cười nói: ''Cái gì không biết cứ việc hỏi, nghìn vạn lần đừng xấu hổ đấy. ''

Trước bếp ga, hai thiếu niên nhiệt huyết sôi sục đang chiến đấu hăng hái với đống nguyên liệu, nồi bát muôi chậu tạo nên tiếng va chạm ầm ĩ, cuối cùng vất vả hết sức mới làm ra một nồi miễn cưỡng cũng xem như giống đồ ăn.

''Em no rồi.'' Nguyên Triêu Hương giọng nói mệt mỏi, vẻ mặt thỏa mãn.

''Mọi người từ từ ăn, bọn anh đi trước.'' Đông Xuyên Tấn Tư nắm tay cô bé, chuẩn bị rời đi.

''Nhưng còn chưa rửa bát mà!'' Cô bé định ở lại dọn dẹp, lại bị anh kéo đi ra ngoài một mạch.

''Cứ để cho bọn họ rửa.''

''Ha, đối xử với bồ quả nhiên khác với em trai!'' Có người không dễ chịu lắm lên tiếng.

Vợ chồng son rời khỏi trong tiếng cười mỉa.

Đêm lạnh như nước.

Hai người tay trong tay bước chậm dưới ánh trăng trong vườn hoa, ai cũng không muốn lên tiếng phá vỡ sự yên lặng ấm áp hiện giờ.

Tình cảnh này, không khỏi làm cảm xúc Nguyên Triêu Hương dâng trào.

Từ ngày đầu quen biết anh đến nay, đã trôi qua mười mấy mùa đông hạ, tuy tình cảm được duy trì ổn định, nhưng giữa hai người vẫn có một đường ranh giới tạm thời chưa vượt qua được.

Cả hai người bọn họ đều hiểu rõ.

Khi cô còn bé, thì anh còn trẻ; khi cô đến tuổi thanh niên, anh đã là người đàn ông trưởng thành bước chân vào xã hội, cô và anh cách nhau chín tuổi, bởi vì tuổi chênh lệch, nên hai người đều phải điều chỉnh tâm tình của mình, chần chừ phát triển tình cảm, ai cũng không thể nóng vội.

Một năm nay, cô đã dần quen với việc khi anh động tình thì không tránh khỏi cơ thể tiếp xúc cùng thân mật hôn sâu, may mà anh là một người đàn ông có tự chủ cực cao, biết hạn chế nhu cầu, cũng không làm gì quá đáng.

Cho nên, cô biết anh chờ đợi rất cực khổ.

Đối với một người đàn ông bình thường mà nói, với một người con gái mà chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm đúng là không dễ, điểm này cô không phải không hiểu.

Cũng có thể.... cô chỉ là suy đoán giả sử thôi, có thể anh ở bên ngoài đã giải quyết rồi cũng không chừng —— ở một thế giới hào nhoáng xa hoa trụy lạc, nơi có thể giúp đàn ông giải quyết sinh lý.

Dĩ nhiên, đây chỉ là suy đoán của cô, sự thật có như vậy hay không, cô không muốn truy cứu đến cùng. Có một số việc, không cần biết nhiều thì tốt hơn.

''Đang nghĩ gì vậy?'' Anh nghiêng đầu chăm chú nhìn vẻ mặt đang suy ngẫm của cô.

''Tấn...''

''Ừ?''

Cô cúi đầu, không dám để anh nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng của mình, thật lâu sau mới ấp úng mở miệng: ''Anh.... còn có thể tiếp tục chờ không? Sẽ không quá lâu đâu, nhiều lắm chỉ thêm mấy năm nữa thôi, anh.... bằng lòng chờ em chứ?''

''Không phải anh vẫn luôn chờ sao?'' Anh cười khổ, ''Chờ nhiều năm như vậy, đến nỗi âm dương mất cân đối cũng không dám làm bậy ở bên ngoài. Em còn hỏi như thế, chứng tỏ là em nghi ngờ phẩm hạnh của anh, ài, thật sự làm anh quá đau lòng rồi.'' Dứt lời, vẻ mặt anh ai oán ngửa lên trời thở dài.

''Vậy sao? Vậy thì thật là làm khó anh rồi.'' Cô tức giận liếc anh một cái.

''Làm sao thế được?'' Miệng thì nói như thế, nhưng anh lại lộ ra vẻ mặt xấu xa. ''Sau này em trưởng thành, anh còn rất nhiều thời gian để yêu cầu em hồi báo.''

Cô lập tức hiểu được ám chỉ của anh, khuôn mặt trắng nõn thanh tú trong nháy mắt ửng đỏ nóng rực.

''Không thèm nghe anh nói nữa.'' Cô cứng ngắc bước đi, tự mình đi về hướng Nam Sương Viện.

Dễ xấu hổ như vậy! Đông Xuyên Tấn Tư cười một tiếng, bước nhanh đến gần cô, vươn tay cầm bàn tay mềm mại của cô.

Cô quay mặt sang một bên, mặc cho anh nắm tay, giả vờ hờ hững với anh, nhưng khóe miệng lại len lén khẽ cong lên.

Bóng đêm bao phủ hai người, tình cảm không nói gì cũng vẫn ngọt ngào, giống như dòng nước ấm dịu dàng, lẳng lặng len lỏi giữa hai trái tim......

Nguyên Triêu Hương từ biệt cuộc sống cao trung, cũng đã vượt qua kỳ thi đại học, vào trước lúc khai giảng cô được nghỉ một thời gian, là dịp có thể vui chơi thỏa thích.

Có điều, những ngày nghỉ trong ba tháng này chỉ dùng để ăn chơi thì cũng quá lãng phí, suy nghĩ một chút, đem tâm sức để sáng tác nhạc còn có ích hơn, dù sao từ nhỏ cô đã học đàn, khổ luyện nhạc, chính vì muốn tạo nền tảng cho công việc sáng tác nhạc sau này, trở thành một nhạc sĩ hết ăn lại uống.... ách, là một nhạc sĩ ra khuôn ra dạng, nếu hiện giờ đã có nhiều thời gian như vậy, cũng nên là thời điểm cô trổ tài rồi.

Bước đầu tiên triển khai công việc, chính là lấy những bản nhạc đã hoàn thành phần thô mà trước kia tùy tiện sáng tác ra phổ nhạc lại lần nữa.

Ban đầu cô cũng chỉ dự định viết thử mấy ca khúc xem thế nào, không ngờ linh cảm vừa ra liền không thể vãn hồi nữa, vì vậy mười giai điệu bài hát không tồi chút nào đã sinh ra như thế.

Song, nếu chỉ mang một quyển chi chít khuông nhạc này gửi đến công ty đĩa nhạc thì có vẻ quá mức tùy tiện, hơn nữa như vậy nhìn cũng không có thành ý cho lắm, nếu quả thật có lòng, ít nhất cũng phải thu âm lại mười ca khúc này gửi kèm theo mới xem là đầy đủ.

Vì thế, Nguyên Triêu Hương đặc biệt chuẩn bị một USB gắn vào cổng kết nối trên nhạc cụ có bàn phím, tiếp theo lại bỏ tiền túi mua một dàn các thiết bị điều chỉnh âm thanh, sử dụng máy tính cá nhân của mình như công cụ ghi âm, cả phòng đọc sách đều bị biến thành giống như một phòng nhạc, như thế mới có thể làm ra hiệu quả âm sắc giống như CD thông thường được.

Sau khi đã chuẩn bị ổn thỏa thiết bị, bước kế tiếp là đi vào thủ tục xử lý công việc hậu kỳ tương đối phức tạp. Đầu tiên, cô lấy bản nhạc đã chế tác cơ bản tiến hành biên tập lại, sẽ lấy mười bài hát phối với lời ca hoặc hòa âm, cả công trình tốn hơn một tháng, một sản phẩm âm nhạc mang chút chuyên nghiệp rốt cục đã đại công cáo thành.

Một thủ tục cuối cùng, đó là sẽ mang kết tinh tâm huyết này gửi đến công ty đĩa nhạc.

Nhưng mà, nên gửi cho công ty nào mới tốt đây?

Cô suy nghĩ rất lâu mới hạ quyết tâm.

Được! Chính là nó.

Đông Lực International Music, một trong những công ty đĩa nhạc có quy mô và sự nổi tiếng đứng đầu thế giới, tập trung nhiều ca sĩ tên tuổi, tổng lượng đĩa nhạc tiêu thụ hàng năm đứng đầu trong ngành, có thể xưng là anh cả dẫn đầu trong giới âm nhạc hiện nay, đồng thời còn có tập thể chế tác trình độ cao nhất, đội ngũ lập kế hoạch hùng hậu nhất của riêng mình, quan trọng nhất là, người thầy cô sùng bái nhất trong giới âm nhạc chính là người đứng đầu bộ phận chế tác của công ty này, chỉ với điểm ấy, cô đã quyết định đem tác phẩm gửi đi thử một lần, về phần thành hay bại, tất cả cứ xem tạo hóa của bản thân cô vậy.

Thêm Bình Luận