Đầu ngón tay lạnh như băng ở trên má cô gợi ra một xúc cảm khác lạ nào đó, Nguyên Triêu Hương khẽ run lên, vội vàng thu tầm mắt về, theo bản năng lùi ra sau, nhưng mới lùi được một bước, lưng cô đã dựa vào cửa giấy, bị vây ở giữa cửa và anh khiến cô tiến lùi đều không xong.
Dáng vẻ hoang mang của cô khiến anh nở nụ cười, tiếp đó anh chầm chậm áp sát mặt vào gần cô, còn bày ra dáng vẻ chưa chịu dừng lại ở đó.
Mắt thấy mặt anh lại tới gần, Nguyên Triêu Hương vội vàng quay mặt sang một bên, vươn hai tay ra ngăn cản anh. ''Tấn...''
Đông Xuyên Tấn Tư mỉm cười, cũng không ép buộc nữa, thức thời thu thái độ đùa giỡn lại, nhưng đôi mắt sâu thẳm vẫn không ngừng nhìn cô bé chằm chằm không tha.
''Em... có thể đi chưa?'' Cô bé thấp thỏm hỏi.
''Rồi.'' Anh khẽ gật đầu một cái, ''Bây giờ tạm thời tha cho em, có điều, chờ sau này em lớn lên...'' Anh cố làm ra vẻ thần bí dừng lại một chút.
Cô bé không dám lộn xộn, thận trọng chờ anh nói cho hết câu.
''Anh nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời. ''
Có... có ý gì? Tim cô bé đập thình thịch, đầu óc hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ.
''Đi ăn cơm đi.'' Đông Xuyên Tấn Tư chủ động giúp cô bé mở cửa giấy.
Nguyên Triêu Hương thở phào nhẹ nhõm một hơi, không hề do dự, lập tức co giò chạy nhanh ra khỏi Nam Sương Viện.
Vì một sự hoảng loạn không rõ nào đó, cô bé quyết định tạm thời cách xa anh một chút.
Đêm hôm ấy, dưới ánh mắt hứng thú có thừa của anh nhìn mình, cô bé ôm gối chạy thẳng đến Thủy Tương Viện cùng chen chúc trên một chiếc giường với Đông Xuyên Y Nhân.
Trước khi đi vào giấc ngủ, tâm tư của cô vẫn không có cách nào bình tĩnh trở lại. Vừa nhắm mắt, trong đầu liền không tự chủ được mà hiện ra dáng vẻ cùng với lời thề của anh.
Giọng nói dịu dàng chầm chậm của anh không ngừng quanh quẩn rõ rệt bên tai cô, quấy rầy cô cả một đêm.
Hạt giống tình yêu đã chôn giấu bao nhiêu năm tháng, ở vào năm cô sắp đi qua tuổi mười bốn này, cuối cùng cũng đã lặng lẽ nảy mầm.
Năm ba trung học, Nguyên Triêu Hương phải đối mặt với chương trình học càng ngày càng nặng thêm cùng áp lực thi chuyển cấp.
Thi chuyển cấp lên cao trung(cấp ba) khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng, nên cô bé không dám lơ là một chút nào.
Nếu như gặp phải vấn đề khó trong phương diện học tập, Đông Xuyên Tấn Tư liền đảm nhiệm chức vụ gia sư, có anh ở bên giảng giải đốc thúc, dù là những vấn đề có khó khăn phức tạp đến đâu cũng đều có thể giải quyết dễ dàng.
Trước kỳ thi vừa vặn được nghỉ mấy ngày ít ỏi, thế là cùng với anh, hai người đặc biệt bay sang Châu Âu một chuyến, cùng đi thăm ba cô bé, nhân tiện chơi vài ngày.
Sau khi trở về Nhật Bản, cô bé lại căng thẳng ứng phó với mấy môn thi liên tiếp.
Trận chiến cuối cùng được tiến hành vào hai ngày sau, suốt mấy ngày nay, cô bé đều cửa ngoài không ra, cửa trong không bước, để vượt qua kỳ thi lần này, cô đang thắp đèn học đêm, thực hiện bước nỗ lực cuối cùng.
Thời gian đã qua nửa đêm, tiến độ ôn tập cũng coi như thuận lợi, sắp có thể nghỉ ngơi. Nguyên Triêu Hương mệt mỏi gấp sách tham khảo lại, tựa lưng vào ghế vươn vai ngáp một cái.
A.... muốn ăn mì quá!
''Đói bụng rồi phải không?''
Đúng là tâm linh tương thông! Nguyên Triêu Hương cười khanh khách quay đầu.
Đông Xuyên Tấn Tư đang ngồi trên giường cô bé, không biết đã đến bao lâu rồi.
''Anh vào khi nào thế, sao em không biết nhỉ?'' Cô bé cười hỏi.
''Vừa vào một lúc thôi.''
Đông Xuyên Tân Tư đứng lên, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường. Giờ này đã muộn, nhóm đầu bếp chắc cũng đã nghỉ ngơi cả rồi, không nên vì một chút chuyện nhỏ mà đánh thức người ta dậy.
Anh vươn tay về phía cô bé. ''Đi, chúng ta tự xuống bếp làm đồ ăn. ''
''Em muốn ăn miso ramen(một loại mì ramen của Nhật).'' Cô bé đưa tay cho anh nắm.
''Không thành vấn đề, cho dù hiện giờ em muốn ăn sơn hào hải vị, anh cũng sẽ biến ra một bàn cho em.''
Trong phòng bếp bay ra từng đợt hương thơm mê người của thức ăn.
Đông Xuyên Tấn Tư đứng trước bếp, giơ cái vá múc nước dùng lên nếm thử hương vị.
Ừm, không tệ! Đôi lông mày rậm của anh nhướng lên, rất hài lòng với tác phẩm mình tự tay làm.
Nguyên Triêu Hương ngồi ở bàn dài, thưởng thức bóng lưng cực kỳ bận rộn của anh, lần đầu tiên trong đời cảm thấy, thì ra đàn ông xuống bếp nấu ăn cũng có thể đẹp trai như thế.
''Ôi, thơm quá.'' Đông Xuyên Quân Tư đi tới cửa phòng bếp thò đầu vào nhìn. ''Anh đang nấu gì thế?'' Cậu ta men theo hương thơm đi tới bên cạnh Đông Xuyên Tấn Tư, cầm lấy cái vá múc nước dùng nếm trộm một ngụm, ''Ưʍ.... ngon! Em cũng ăn một bát.''
''Cảm ơn khen ngợi.'' Đông Xuyên Tấn Tư cười cười, tiện tay đưa cho cậu ta một cái nồi inox.
''Để làm gì?'' Đông Xuyên Quân Tư ngạc nhiên nhận lấy nồi.
''Tiếc quá, anh chỉ nấu phần cho hai người, nên không thể chia cho em, phần của em thì tự em nấu đi nhé. ''
''Anh cho thêm một chút nước, bỏ thêm chút gia vị, thêm một phần mì nữa không phải được rồi sao? ''
''Không được, như vậy sẽ làm hỏng độ đậm của nước dùng. ''
''Đi chết đi! Anh nấu cũng đã nấu rồi, thêm phần của em nữa sẽ chết à!''
''Sẽ.'' Đông Xuyên Tấn Tư thờ ơ cự tuyệt. ''Em không thấy anh đã chuẩn bị bắc nồi xuống rồi sao? ''
''Bỏ đi, bỏ đi, em tự làm, chờ anh đại phát từ bi thì em đã chết đói từ lâu rồi!'' Đông Xuyên Quân Tư phẫn hận đổ nước vào nồi, sau đó trong khi chờ nước sôi liền mở tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu ăn, để lên thớt xắt xắt thái thái, ngoài miệng vẫn không ngừng nói thầm. ''Mẹ nó, chỉ ăn bữa khuya thôi cũng phải nhìn sắc mặt người ta.''
''Ôi —— thơm quá, các anh đang nấu mì sao?'' Đông Xuyên Tướng Tư đột nhiên đi vào. ''Đúng lúc em cũng đang đói bụng, Quân Tư, tiện thể làm giúp em một bát luôn nhé. ''
''Tiện thể cái gì?'' Vẻ mặt Đông Xuyên Quân Tư không vui gầm gừ, ''Em mù à! Không thấy anh đang bận thế nào sao? Còn không nhanh giúp anh chuẩn bị nguyên liệu!''
Đông Xuyên Tướng Tư bị mắng mà không hiểu chuyện gì. ''Đi chết đi, tự nhiên hung dữ thế làm gì! ''
''Mọi người đang nấu bữa khuya à! Vừa hay, làm thêm cho anh một bát nữa nhé. '' Đông Xuyên Hạo Tư vừa từ bên ngoài về, vừa vặn đã đói bụng, lại thấy bọn họ ở trong phòng bếp, vì thế lao vào ăn ké.
Cậu ta nói xong, liền tự động tìm chỗ ngồi xuống, rất tự nhiên rút một điếu thuốc ra hút.
''Này, anh đừng chỉ ngồi vậy chứ, còn không mau qua giúp!'' Đông Xuyên Tướng Tư quay đầu lại gào to. [THTN: bạn chết cười mất =))))]
''Xin lỗi, chuyện bếp núc anh hoàn toàn không biết.'' Cậu ta vẫn là đút no con sâu thuốc trong bụng trước thì tốt hơn.
''Xong rồi, mặc kệ bọn họ, chúng ta ăn trước thôi.'' Đông Xuyên Tấn Tư bưng mì đến trước mặt Nguyên Triêu Hương, rồi ngồi xuống bên cạnh cô bé.
''Được.'' Cô bé gật đầu, bắt đầu vui vẻ ăn.
''Cẩn thận nóng.'' Anh dịu dàng căn dặn.
''Ừm, ăn rất ngon, quả thực là mỹ vị nhân gian!'' Hai mắt cô bé sáng lên, mang vẻ mặt sùng bái nhìn anh.
''Ăn chậm một chút, coi chừng nghẹn.'' Anh ngồi một bên chăm chú nhìn cô bé ăn, bản thân thì ngược lại không vội mà bắt đầu ăn.
''Hai người có thể buồn nôn hơn một chút nữa cũng được, không phải ngại.'' Đông Xuyên Tướng Tư quay đầu lại, trợn mắt liếc vợ chồng son một cái.
''Sao lại náo nhiệt thế này?'' Đông Xuyên Ngự Tư mệt mỏi bước vào phòng bếp.
''Lão tam, chú đói bụng không?'' Đông Xuyên Tấn Tư cười hỏi: ''Hiếm khi hai cậu nhóc nhà chúng ta chịu xuống bếp, có muốn bảo bọn nó tiện thể làm chút đồ ăn cho chú luôn không?''
''Không cần đâu.'' Đông Xuyên Ngự Tư phất tay. ''Vừa nãy ở Học viện y em mới giải phẫu một thi thể xong, bây giờ cái gì cũng không muốn ăn.'' Anh mở tủ lạnh lấy chai nước khoáng ra, ngồi xuống một chỗ khác của bàn dài uống liên tục.