Chương 12: Không ra được
Tô Mạt Mạt về đến nhà đợi hơn hai tiếng trạng thái hợp thể cũng chưa được giải trừ. Trong lòng nàng có chút rối loạn ngồi trên sofa ôm gối đôi mắt hồng hồng như thỏ con, nước mắt quẫn quanh hốc mắt chỉ trực chờ khóc
Giọng nói của Lãng Tinh Thần lại vang lên trong đầu: "Aiz nha~ cô đừng khóc mà, tôi đang nghĩ cách nè." Sau khi hợp thể Lãng Tinh Thần và Tô Mạt Mạt xài chung thân thể, tâm tư và cảm giác của Tô Mạt Mạt Lãng Tinh Thần đều có thể cảm nhận y như đối phương, Lãng Tinh Thần biết nàng nôn nóng và lo lắng, nhưng cái năng lực chết tiệt này không chịu khởi động, một chút mặt mũi cũng không thèm cho.
Tô Mạt Mạt hít mũi, ủy khuất nói: "Hai tiếng rồi, sao cô còn chưa ra.."
Tô Mạt Mạt là người yêu thích sạch sẽ, thức dậy phải tắm một lần, nếu ra đường hơn hai tiếng về nhà phải tắm lại lần nữa, huống hồ nhiệt độ của thành phố Sơn Dương lúc này khá cao, một ngày bận rộn nàng chỉ muốn nhanh nhanh về nhà tắm rửa, với cả...cảm giác muốn đi vệ sinh của Tô Mạt Mạt càng lúc càng mãnh liệt, nàng nhịn đã gần một tiếng đồng hồ...
"Thực xin lỗi....tôi, năng lực này vừa thức tỉnh, tôi vừa tỉnh lại đã lập tức đi tìm cô, tôi thật sự không biết tác dụng phụ của năng lực này lớn như vậy."
"...lỡ đâu chúng ta không tách ra được thì sao?" Tô Mạt Mạt càng nghĩ càng ủy khuất
"Sẽ không sẽ không, hai chúng ta âm dương cách biệt thuộc tính bất đồng trên lý thuyết thì không thể dài lâu xài chung một thân thể, tôi thật sự không gạt cô cũng không phải muốn độc chiếm thân thể của cô, xin cô tin tưởng tôi." Lời nói của Lãng Tinh Thần thành khẩn, Tô Mạt Mạt thoáng thoáng yên tâm, nhưng mà....
Trong phòng đột nhiên an tĩnh trong không khí tràn ngập sự xấu hổ, mặc dù Tô Mạt Mạt không vội nhưng Lãng Tinh Thần vẫn cảm nhận được thân thể của.Tô Mạt Mạt...mót muốn chết rồi...
Hơn nữa do xài chung một thân thể Lãng Tinh Thần cũng mót muốn chết theo, cảm giác là tương thông.
Lại trầm mặc thêm một lúc, Lãng Tinh Thần lại nói: "Không nhịn được thì đừng nhịn, làm vậy không tốt cho thân thể..."
Tô Mạt Mạt giật mình sau đó mới phản ứng ý tứ của nữ quỷ, khuôn mặt vốn đang lo âu trong nháy mắt bạo đỏ.
Tô Mạt Mạt chôn đầu vào gối, khóc đến thương tâm.
Nàng sống hơn hai mươi năm chưa từng trải qua trường hợp xấu hổ như vậy, nàng vốn là một người da mặt mỏng, bị người nói ra tâm tư chỉ muốn khóc xong rồi chết cho rồi
3
Lãng Tinh Thần biết mình nói sai, nhưng nước đã đổ đi hốt lại không được, chỉ là cô cảm nhận được thân thể Tô Mạt Mạt khó chịu muốn khuyên nhủ một hai chứ tuyệt không có ác ý gì.
"Xin lỗi xin lỗi, cô đừng khóc mà!"
"Oaaaa~ đồ lưu manh."
"Tôi không phải...xin lỗi mà."
"Đáng ghét, cô mau rời khỏi thân thể tôi đi, oa~ mẹ ơi...có nữ quỷ ăn hϊếp con!"
Lãng Tinh Thần biết cục diện trước mặt càng giải thích càng không xong nên dứt khoát ngậm miệng xem như chính mình không tồn tại, không ngừng điều khiển kỹ năng hi vọng có thể rời khỏi thân thể của Tô Mạt Mạt, nhưng dù cô có thử bao nhiều lần thì kết quả vẫn giống nhau
Một giây một phút trôi qua Tô Mạt Mạt đã sắp tới giới hạn, Lãng Tinh Thần cũng vậy, tuy quỷ không cần đi vệ sinh những thể cảm lại quá chân thật.
Lãng Tinh Thần nghĩ nghĩ, khuyên: "hay là...cô xem như tôi không tồn tại đi? Với cả tôi và cô đều là con gái, tam gấp thì không có gì mất mặt đâu."
"Cô câm mồm! Đừng có nói nữa!"
...
Cuối cùng Tô Mạt Mạt lĩnh ngộ được một đạo lý: không thể chiến thắng tam gấp, cổ nhân nói chả sai.
Giải quyết xong vấn đề thân thể, Tô Mạt Mạt vừa rửa mặt vừa khóc nức nở, qua loa lau mặt xong tùy tiện ngã xuống giường.
Với Tô Mạt Mạt mà nói, trải nghiệm vừa rồi quá sức thẹn thùng.
"Mắc cỡ muốn chết mà...hu hu...ai tới cứu tôi với!!!" Những lời này Tô Mạt Mạt nói ở trong lòng nhưng Lãng Tinh Thần lại nghe đến rành mạch.
Lãng Tinh Thần bất đắc dĩ thở dài một hơi, Tô Mạt Mạt đỏ mặt cô so với nàng còn muốn đỏ hơn, Tô Mạt Mạt xấu hổ cô cũng không ít đi chút nào, Tô Mạt Mạt thấy thẹn thùng thì Lãng Tinh Thần cũng thấy như vậy...
Lúc Lãng Tinh Thần chết cùng lắm chỉ mới hai hai, thiệt tình cũng chưa từng trải qua trường hợp éo le này
Khí lạnh trong phòng vừa phải Tô Mạt Mạt lại thấy trong lòng nóng nực bức bối, dứt khoát phủ chăn qua người tự bế bản thân, nghĩ chỉ cần ngủ thì cái gì cũng không biết.
Đúng lúc ngày mai là cười tuần, nàng có thể ngủ một giấc tới trưa.
Nhưng mà...
"ọt ọt..." Âm thanh không hài hoà tự nhiên vang lên, giữa trưa Tô Mạt Mạt ăn rất ít, buổi chiều bụng đã đói meo còn khóc lóc một hồi hao tổn không ít thể lực...
Quỷ tuy không cần ăn cơm nhưng từ khi cùng Tô Mạt Mạt hợp thể Lãng Tinh Thần cũng cảm nhận được cảm giác đói khát, chỉ là Lãng Tinh Thần không dám lên tiếng, bây giờ cô rất chột dạ, hận không thể tìm một cái lỗ để chui chứ làm sao dám cùng Tô Mạt Mạt nói chuyện.
Tô Mạt Mạt cắn răng, giận dỗi nghĩ: "Coi như giảm cân." Cưỡng ép bản thân đi ngủ.
Chỉ là trước khi ngủ không tắm rửa, bụng thì đói cồn cào nên nửa đêm ba giờ Tô Mạt Mạt đã tỉnh lại.
Nhìn thời gian trên điện thoại Tô Mạt Mạt ảo não, cảm giác đói bụng càng thêm rõ ràng, bây giờ tiệm cơm chắc đóng cửa hết rồi, chỉ có thể tự mình xuống bếp.
Nhưng vấn đề ở chỗ trù nghệ của Tô Mạt Mạt không tốt, có thể nói là dốt đặc cán mai.
Cái này không thể trách nàng, nàng có một người mẹ trù nghệ siêu tốt vô cùng yêu thương nàng, tại sao phải học nấu cơm?
Bình thường buổi tối Tô Mạt Mạt đều sẽ mua một ít bánh sandwich hoặc bánh mì ở siêu thị sáng dậy pha ly sữa nóng là xem như xong, buổi tối thì kêu cơm hộp.
Thứ sáu Tô Mạt Mạt không mua nguyên liệu nấu ăn vì cuối tuần nàng sẽ về nhà. Tô Mạt Mạt than thở một tiếng, mở đèn đầu giường, lê dép lê đi vào phòng khách, mở tủ lạnh...
Bên trong ngoài trừ nước suối còn có mấy quả trứng gà...là lần trước Tô mẫu ghé nhà mang theo. Trong tủ lạnh có hai hộp cơm không, là sản phẩm mới của quán lẩu lần trước tặng cho nàng, vẫn chưa có dịp để ăn.
Tủ bếp bên cạnh cũng trống không, ngoại trừ nối lẩu điện thì không còn gì cả, bao mỳ gói cuối cùng cũng hết từ hôm qua.
Tô Mạt Mạt lại phát ra tiếng thở dài, tâm tình không tốt còn đói bụng, khỏi phải nói ủy khuất thế nào.
"Hay là nấu trứng gà đi." Tô Mạt Mạt nghĩ.
Đột nhiên người im lặng mấy tiếng đồng hồ lên tiếng: "Để tôi thay cô nấu."
"Cô biết nấu cơm?" Tô Mạt Mạt hai mắt sáng ngời, sau đó lập tức nghĩ: không được, mình còn đang bực nữ quỷ mà, chưa gì đã bị cái ăn dụ hoặc rồi?
Tuy rất muốn ăn thứ gì đó ngon ngon nhưng Tô Mạt Mạt vẫn nói: "Không cần, tôi luộc trứng ăn!"
Lãng Tinh Thần đã sớm biết suy nghĩ của nàng, mềm giọng lấy lòng: "Đừng như vậy mà, tay nghề của tôi tốt lắm đó, xem như tôi chuộc lỗi có được không? Với cả...cô đói bụng tôi cũng chịu không nổi."
Tô Mạt Mạt có chút dao động: "Nhưng trong nhà không có nguyên liệu, cô nấu được món gì?"
"Trong tủ lạnh có cơm không mà? Tôi làm cơm chiên trứng cho cô, được không? Trong nhà chắc cũng phải có gia vị ha?"
Cơm chiên trứng là món Tô Mạt Mạt thích nhất, nàng lập tức có hứng thú, giọng nói cũng mềm không ít: "Mẹ tôi có mua một ít, tôi xem xem còn không."
Tô Mạt Mạt đi vào phòng bếp mở ra ngăn tủ, gia vị đều đủ.
"Có nè, này chắc đủ dùng ha?"
"Đủ rồi, cô có thể cho tôi muợn thân thê mười lăm phút không? Cơm chiên trứng lập tức xong ngay."
Tô Mạt Mạt li3m li3m môi, cuối cùng bị đồ ăn khuất phục: "Được rồi."
Lãng Tinh Thần mỉm cười, hơi nghĩ đến liền khống chế thân thể Tô Mạt Mạt.
"Tô Mạt Mạt" đi vòng tủ lạnh lấy ra hộp cơm và hai quả trứng gà, dùng khủya tay đóng lại tủ lạnh.
Nhìn vào hướng dẫn sử dụng của hộp cơm sau đó xé một đường nhỏ trên hộp, bỏ vào lò vi ba hẹn một phút ba mươi giây
Cầm trứng gà đi lại bệ bếp, trước tiên rửa sạch hai tay, ngăn tủ dưới bếp lấy ra chén đũa, đập trứng vào chén, thời điểm xoay người ném vỏ trứng gà còn tiện tay bật mở máy hút khói, đặt chảo, mở bếp.
Đổ nước tương vào trứng gà rồi dùng đũa đảo nhanh, sắc vàng của trứng rất nhanh đã chuyển thành màu nâu.
Tô Mạt Mạt buông chén giơ tay lên chảo thăm dò nhiệt độ, sau đó đổ dầu và trứng gà vào.
Bề mặt trứng gà định hình thật nhanh, cơm trong lò vi ba cũng đúng lúc xong.
Giống như nghĩ tới gì đó, Lãng Tinh Thần nói: "thật ra dùng cơm để qua đêm là tốt nhất, muốn làm cơm chiên ngon nhất thì nên làm nóng cơm nửa phút, nếu không thì sau hai lần xào nấu mùi vị sẽ kém đi một chút, cơm chiên trứng phải làm đến từng hạt rõ ràng, trước phải xới tơi cơm sau đó đợi chảo vừa nóng bỏ cơm vào, người không có kinh nghiệm dễ bị dính chảo lắm, mùi vị cũng sẽ không ngon. Lúc đảo cơm thì nên để xẻng nghiêng góc 45 độ, ấn ấn cơm xuống chảo, ngàn vạn lần đừng thọc thọc đảo đảo làm vậy phá hư hạt cơm, cơm nấu xong cũng sẽ bị gắt dầu, ăn rất ngấy."
1
Nói xong Lãng Tinh Thần điều khiển thân thể Tô Mạt Mạt đổ cơm vào chảo. Chỉ qua lần đảo xẻng mùi hương cơm chiên trứng đã toả ra.
Tô Mạt Mạt nuốt nước miếng: "Cô biết nhiều ghê!"
"Trước kia làm thêm ở trong bếp của khách sạn, món cơm chiên trứng này là bếp trưởng dạy tôi."
Lãng Tinh Thần cầm chuôi chảo, làm vài lần xốc cơm.
Cơm chiên đánh nửa vòng cung trên không trung.
Lãng Tinh Thần lại nói: "Cơm chiên phải dùng lửa lớn, xào đến khi cơm trong chảo hơi hơi nhảy lên sau đó bỏ thêm hành lá xốc thêm mấy lần để độ nóng của cơm nấu chính hành lá, cái này mới là linh hồn của cơm chiên trứng."
Tô Mạt Mạt mỉm cười, hỏi: "Cô là đang dạy tôi nấu cơm à?"
"Cơm hộp ăn nhiều không tốt, cô vào xã hội rồi không nên lúc nào cũng để gia trưởng lo lắng chiếu cố, cho dù một mình sinh hoạt cũng nên biết tự chiếu cố chính mình. Nếu cô muốn học thì tôi có thể từ từ dạy cho cô."
Nói xong Lãng Tinh Thần lại cầm chuôi chảo hất cơm lên, toàn bộ cơm chiên thần kỳ nằm gọn trong xẻng, cô đảo tay đặt cơm xuống đ ĩa trước mặt, một phần cơm chiên trứng tinh mỹ cứ vậy hoàn thành.
Tô Mạt Mạt ngửi được mùi cơm chiên toả ra trong không khí, kinh ngạc trước trù nghệ của nữ quỷ cũng vô tình xem nhẹ một vài việc.
~~~~
....với người nấu ăn chỉ thực hành không lý thuyết như mị, edit phân đoạn nấu ăn là rất cực khổ đấy ~~.