Chương 6
“Cậu Triệu, sao lại đến nhà anh thế, hôm nay không cần đến công ty à?” Triệu Hải Xuyên cười chào đón cậu em họ Triệu Tĩnh Vũ.
“Em mua cái cậu người lưỡng tính kia, một đêm.” Triêu Tĩnh Vũ ngồi xuống sofa.
“Đừng đùa!”
“Em với cơ thể cậu ta cảm thấy hứng thú mà.” Triệu Tĩnh Vũ cười cười.
“Nhìn không ra em có loại sở thích này đó, chú Ba cứ thế để mặc em sao.”
“Ông ta có lèo nhèo, nhưng mà em chặn họng rồi, ông ta có muốn cũng không nói được, phải kệ em thôi.” Triệu Tĩnh Vũ nói, “Anh mau cho em biết tình hình cụ thể đi.”
Triệu Hải Xuyên xoa xoa tay, “Khi ấy cậu ta không muốn để anh kiểm tra, hơn nữa sắc mặt cha mẹ cậu ta cũng rất khó coi. Sau đó bệnh của cậu ta khá lên thì ra viện, cho nên tư liệu anh không có gì.”
“Anh nghĩ em tin anh à?”
“Thật là, không cần phải hiểu nhau thế chứ.” Triệu Hải Xuyên đưa ra một tài liệu. “Cho em.”
“Ha ha, quả nhiên không hổ là anh lớn của em, được rồi, em về, tài liệu này em xem xong sẽ trả lại anh.” Triệu Tĩnh Vũ nói xong liền đứng dậy rời khỏi.
“Thằng nhóc này, cầm được đồ là bước ngay. Cẩn thận xíu, chỗ tài liệu đó là của riêng anh, rất quý giá đó!”
Tuy rằng rất không tình nguyện, Trình Gia Nhạc vẫn phải gõ cửa phòng Triệu Tĩnh Vũ.
“Mời vào.”
Cậu bắt đầu có điểm chán ghét giọng nói này.
“Tổng giám đốc, đây là tài liệu của phòng kế hoạch mà thư kí Vương bảo tôi đưa cho anh.” Trình Gia Nhạc dùng giọng điệu cứng ngắc nói.
“Là cậu?” Triệu Tĩnh Vũ nhận tài liệu, “Thư kí Vương đâu, sao lại là cậu?”
“Bà ấy vừa rồi đột nhiên tụt huyết áp, đang ở phòng nghỉ rồi.”
“Sau này chuyện như vậy phải cho tôi biết trước, nếu không tiến độ công việc của tôi sẽ bị rối loạn.” Triệu Tĩnh Vũ mặt vô cảm nói.
Bị bênh còn có thể báo trước sao, thật đúng là đồ tư bản máu lạnh!
“Sao vậy, còn chuyện gì sao?” Triệu Tĩnh Vũ ngẩng đầu nhìn cậu.
“Không, hết rồi, tôi ra đây.” Trình Gia Nhạc xoay người muốn đi.
“Chờ chút.” Triệu Tĩnh Vũ đứng lên, đi đến trước mặt cậu.“Tốt xấu gì cũng đã lấy tiền của tôi rồi, sao lại lạnh nhạt vậy…” Nói xong ôm lấy Trình Gia Nhạc.
“Anh làm gì, buông ra!” Trình Gia Nhạc né cái ôm, trừng mắt.
“Có khi chúng ta làm ngay tại đây đi.” Triệu Tĩnh Vũ cười.
Trình Gia Nhạc mặt trắng bệch, “Ở trong này, anh điên rồi! Tôi không đồng ý!”
“Việc này không cần cậu đồng ý, tôi thích ở đâu thì là ở đó…” Triệu Tĩnh Vũ ôm cậu, hôn lên môi.
Nụ hôn dữ dội lấy hết không khí trong ***g ngực Trình Gia Nhạc, mặt cậu đỏ lên, hoàn toàn không ý thức tay Triệu Tĩnh Vũ đã thâm nhập vào trong quần áo mình…
Bàn tay lạnh như băng đột nhiên tiếp xúc lên làn da ấm áp, Triệu Tĩnh Vũ cảm thấy được cậu ta run rẩy. Anh ta một tay ôm lấy eo cậu, một tay đưa lên đẩy hết những gì có trên bàn làm việc xuống đất.
“A!” Trình Gia Nhạc quần áo đột ngột bị giật tung, ngay sau đó lưng cậu đυ.ng phải mặt bàn lạnh ngắt, làm cậu giật nảy mình, sau cùng lý trí bị
mờ mịt
do thiếu không khí quay trở lại, cậu ý thức được sẽ không giữ được mình ở nơi này…
Cứ để anh ta làm vậy, ở đây hay chỗ khác cũng như nhau thôi, làm sao phải để ý làm gì. Cậu không mong sẽ được đối xử tốt.
Triệu Tĩnh Vũ đã lột phân nửa quần cậu, ngay khi anh ta muốn cởi nốt qυầи ɭóŧ, Trình Gia Nhạc vẫn cố nén run rẩy hô to: “Dừng tay…”
Chính là cái tay kia vẫn như cũ không chịu dừng lại, Trình Gia Nhạc cảm nhận nơi thầm kín kia dần dần lộ ra ngoài…
*[Ta đây chết cũng không miêu tả cái chỗ đó đâu! >”