Chương 1: Đầu bị đập vào cửa

Trương Hữu là giáo viên thể dục ở trường đại học, ngoại trừ dạy học ở trường, anh còn cùng bạn tốt ở đại học cùng nhau thành lập trại huấn luyện thể thao riêng của mình để huấn luyện các sinh viên thể dục.Hôm nay Trương Hữu không có tiết dạy, giữa trưa đã từ trại huấn luyện rời đi, chạy xe gắn máy về nhà, dọc đường tiện thể mua chút đồ ăn để chuẩn bị làm cơm trưa.

Tại bãi cát ở dưới lầu thường xuyên có rất nhiều trẻ em tụ tập một chỗ ngồi nghịch đất cát, Trương Hữu không cảm thấy ngạc nhiên. Nhưng hôm nay khi đi ngang qua lại nhìn thấy một cô gái.

Cô gái này nhìn qua chỉ khoảng mười mấy hai mươi tuổi, dáng dấp trắng trẻo sạch sẽ, trên người mặc một bộ đồ ngủ, chỉ có đầu tóc là rối bời hất lên. Trong tay cầm một cái xẻng nhỏ màu vàng, một mình một người ngồi ở nơi vắng vẻ xúc cát.

Trương Hữu không để ý lắm, chỉ là có chút hiếu kỳ sao lại có người lớn như vậy lại như một đứa con nít.

"Trương Hữu về rồi!"

"Dạ! Chú Lý!"

Người ở xung quanh đây đều biết Trương Hữu, một thằng nhóc hai mươi sáu tuổi, rất đẹp trai, rất nhiều cô dì chú bác muốn giới thiệu bạn gái cho anh nhưng Trương Hữu luôn lấy lý do từ chối.

Từ khi Trương Hữu chuyển đến ở đây, vẫn chưa ai thấy được bên người anh xuất hiện bất cứ một cô gái nào. Dẫn đến có nhiều người cho rằng Trương Hữu có phải hay không có bệnh kín gì đó.

...

"Con bé kia đáng thương thật, đầu óc bị đâm đến ngu người, cha mẹ cũng rất bận rộn, chỉ có thể để thím Trương trông nó."

"Tướng tá nó cũng rất được, còn là sinh viên đại học đấy..."

...

Trương Hữu xách theo mấy túi nhựa lên lầu, đi ngang qua hành lang, loáng thoáng nghe được tiếng vài bác gái ngồi nói chuyện phiếm.

Trương Hữu vừa vào nhà liền đi thẳng vào phòng bếp, lấy đồ ăn để ở một bên, vo gạo nấu cơm. Trở lại phòng khách cả người liền ngồi phịch ở trên ghế sa lon xem tivi.

Chuông điện thoại vang lên, là đối tượng hợp tác kiêm bạn đại học —— Lý Thắng Thiên.

"A lô, có chuyện gì không?" Trương Hữu mở loa ngoài, điện thoại để ở một bên tiếp tục xem ti vi, lười nhác nói.

"Hôm nay xế chiều huấn luyện cậu có tới không, đám nhóc ranh này chỉ có cậu quản được! Thật phục cậu đấy!" Giọng nói trong điện thoại có vẻ bực bội.

"A! Tôi không có chuyên cần như vậy, buổi chiều không đi, tự mình lo đi"

Trương Hữu không khỏi có chút buồn cười, không biết vì sao bình thường học viên trong trại huấn luyện luôn tương đối sợ anh, anh cũng không hung dữ đến vậy đi?

Không đợi đối phương trả lời, Trương Hữu đã đưa tay cúp điện thoại.

Cơm nấu xong, Trương Hữu đứng dậy đi đến phòng bếp rửa rau, chuẩn bị cơm trưa.

Hiện tại đang vào hè, thời tiết cực kì nóng nực, Trương Hữu ở nhà xưa nay không mặc áo, ở dưới cũng chỉ mặc một cái quần đùi rộng, hai tay để trần ở phòng bếp, mồ hôi từ trên mặt chảy xuống cổ, dọc theo cơ ngực phình lên hướng xuống cơ bụng rắn chắc, thẳng đến chảy vào cạp quần.

Trương Hữu là làm về thể dục, vì thế bình thường Không bao giờ thiếu rèn luyện, trên thân không có một miếng thịt thừa, cả người cơ bắp, đường cong cũng rất hoàn mỹ, làn da bị mặt trời làm cho thành màu lúa mì khỏe mạnh, dáng dấp cao lớn, nhìn xa là một tên to con.

Cơm nước xong xuôi, Trương Hữu dọn dẹp trong nhà một chút, cầm túi rác chuẩn bị đi xuống lầu đổ rác.

Cửa còn chưa mở ra hoàn toàn, bên ngoài như đυ.ng phải thứ gì vang lên một tiếng, Trương Hữu lực tay vốn là lớn, nên âm thanh này cũng rất to.

"A!" Bên ngoài "thứ gì đó" sau khi bị đυ.ng trúng phát ra âm thanh, dường như có tiếng nức nở rất nhỏ.

Trương Hữu từ khe cửa vươn đầu ra, liếc mắt liền thấy người ngồi xổm ở phía sau cánh cửa. Là cô gái ngồi nghịch đất ở dưới lầu, chỉ thấy cô ôm đầu, cúi đầu, tóc dài che khuất khuôn mặt, không rõ biểu cảm, co ro một góc.

"Này...cô làm gì vậy?" Trương Hữu từ khe cửa lách ra ngoài, ngồi xuống, cố gắng nhìn rõ mặt của cô gái.

Trạng thái hiện tại của cô gái so với lúc ở bãi cát không giống nhau lắm. Hiện tại quần áo ngủ của cô gái có chút bẩn, trên tóc trên tay đều dính đầy cát, trên mặt cũng có.

Trương Hữu vẫn đang nhíu mày dò xét cô gái, đối phương đột nhiên ngẩng mặt lên, trước đó không tại khoảng cách gần quan sát cô, không biết dung mạo của cô quả thực xinh đẹp, rất trắng, khuôn mặt nho nhỏ.

Nhưng hiện tại đôi mắt to tròn chứa đầy nước mắt, bờ môi căng mọng mím thật chặt, khoé miệng cong xuống dưới, mặt mũi lộ vẻ tội nghiệp, dường như sắp khóc đến nơi.

Trương Hữu sợ nhất là thấy con gái khóc, mắt thấy cô gái sắp khóc đến nơi, luống cuống tay chân dỗ "tôi... tôi..."

"Bé Tô!" Đang trong lúc Trương Hữu không biết nên làm gì thì một thân ảnh lớn tuổi xuất hiện tại đầu bậc thang, Trương Hữu nhìn qua, là bà Trương ở lầu dưới. Năm ngoái bạn già của bà mới qua đời, con cái cũng không ở đây, trong ấn tượng của Trương Hữu, bà Trương là một người rất hòa ái dễ gần.

"Bà Trương!" Trương Hữu thấy bà Trương phải đứng ở đầu bậc một lúc thở hổn hển, mới vịn eo đi lên lầu.

"Bà ơi! Hu hu hu ... Đầu, đau quá..." Cô gái nghe thấy tiếng của bà Trương, đứng dậy chạy về phía bà, ôm lấy bà bắt đầu gào khóc, bả vai co lại.

"Ừm ừm ừm... Không khóc nhè nữa, về nhà với bà, bà bôi thuốc cho cháu có được không?" Bà Trương một tay ôm đứa cháu gái đang khóc thút thít, tay kia vuốt ve đầu của cháu gái, rất giống đang dỗ dành một đứa trẻ.

"Làm phiền đến cậu rồi, đây là cháu nội của bà, bà đã tìm nó cả buổi rồi, không nghĩ tới là nó chạy lên đây." Bà Trương nhìn cậu trai trẻ trước mặt nói lời xin lỗi.

"Không có gì đâu bà Trương, chỉ là... Đầu của em ấy vừa bị đập vào cửa, cháu xin lỗi ạ!" Trương Hữu có chút áy náy, dù sao cũng làm cô bé khóc rồi.

"Không có sao đâu, nó a, chỉ là đứa con nít thôi..." Nói đến đây, trong mắt bà Trương lộ vẻ đau lòng.

"Cháu mau đi đi, bà mang nó về nhà" nói xong quay lại nắm lấy tay cháu gái, dắt xuống lầu.