Dương Thanh tuy rằng tính tình rất tốt, nhưng là có hơi bảo thủ, lại trọng sĩ diện, cho nên dù đã lâu như vậy nhưng anh cũng không nói chuyện này với cha mẹ.
Cô rất hiểu con người anh, nên đương nhiên cũng không dám nói ra, chỉ có thể viện cớ là cô và Dương Thanh đều cảm thấy còn quá sớm, dự định hai năm nữa mới sinh con.
Sau đó, mẹ chồng bắt đầu không ưa cô, lời nói của bà cũng trở nên ác ý, không bao lâu liền biết anh và cô thường xuyên đi bệnh viện, bà bắt đầu nghĩ là cô bị bệnh, không thể mang thai được, thậm chí còn thì thầm to nhỏ khuyên Dương Thanh ly hôn với cô.
Dịp tết năm nay còn quá đáng hơn, chị chồng và em chồng đều cố tình bóng gió trước mặt nói cô là gà không đẻ được trứng, nửa đùa nửa thật yêu cầu Dương Thanh phải tìm một người vợ khác.
Trong lòng cô vô cùng tủi thân, nhìn Dương Thanh cố gượng cười, cũng chỉ có cô mới nhìn ra được trong ánh mắt ấy, anh cũng rất đau lòng.
Trên đường trở về sau bữa cơm năm mới, Dương Thanh đột nhiên nói với cô, anh muốn thử một lần nữa.
Cô biết anh đang nói đến chuyện thụ tinh nhân tạo, trước đó họ cũng đã thử vài lần nhưng tỷ lệ sống sót của tϊиɧ ŧяùиɠ quá thấp nên không thể thụ thai được.
Nhưng... bây giờ đã như vậy, bọn họ ngoại trừ cố gắng thêm một lần nữa, cũng không thể làm gì khác…
Kết quả không cần nói cũng biết, một lần nữa lại thất bại. Cảm xúc của Dương Thanh lại bắt đầu bất ổn, nhưng cô cũng không thể trách anh, vừa bất lực vừa lo lắng.
Cứ như vậy qua hơn một tháng, Dương Thanh tâm trạng vốn đang thấp thỏm bất ngờ vui vẻ nói chuyện với cô, hôm nay anh gặp lại một người bạn cũ, từ thời cấp ba, mối quan hệ của hai người khá tốt.
Anh hào hứng kể cho cô nghe mấy câu chuyện thú vị về người bạn cùng lớp hồi cấp ba, khen anh ta cao ráo, đẹp trai, thông minh, chơi bóng rổ cũng giỏi, lúc đó cũng có rất nhiều bạn học nữ thích anh ta.
Đáng tiếc là không hiểu nguyên do gì mà anh ta đột ngột chuyển trường khi đang học năm 3, cũng không biết là đi đâu, từ đó cũng không ai gặp anh ta nữa.
Hôm nay gặp mặt mới biết gia đình anh ta đã chuyển đi thành phố khác, hiện tại còn đang xây bệnh viện tình thương, lần này gặp mặt, nhóm của họ còn dự định sẽ đến một thôn xã nào đó xây dựng một thư viện nhỏ.
Lúc mới đầu nghe, cô còn khá vui vẻ, dù sao cũng khó có dịp tâm trạng Dương Thanh lại tốt như vậy, nhưng anh lại đột nhiên nói với cô, anh đang có ý tưởng như thế này.
Lúc đó, ánh mắt tràn đầy mong chờ của cô như bị trùng xuống, tim Dư Liễu Kiều như đông cứng lại một lúc, quả nhiên cô dự đoán không sai, anh là muốn xin tϊиɧ ŧяùиɠ của người khác...
Cô đương nhiên không đồng ý, nhưng cũng không chịu được sự van xin của Dương Thanh, cuối cùng đành phải đến.
Dương Thanh nói, anh cảm thấy bệnh của mình thực sự không thể chữa khỏi, nhưng việc sử dụng tϊиɧ ŧяùиɠ được hiến cho bệnh viện, thật sự là không an tâm, anh lo lắng không biết con sinh ra sau này có bị vấn đề gì không.
Anh cũng nói, cứ đi gặp rồi xem xét trước đã, nếu cô thật sự không chấp nhận được chuyện này thì coi như đi ra ngoài du lịch, giải tỏa một chút cũng tốt.
Nhưng là... Bọn họ vừa gặp người này, đã bắt đầu cãi nhau, cũng không hiểu lí do vì sao!
Mặc dù cơn tức giận của Dư Liễu Kiều đã không còn, cũng đã hiểu được ý anh, nhưng sự khó chịu cũng không cách nào biến mất.
Nhất là trong hai năm qua, cô đã phải chịu quá nhiều oan ức, khổ sở mà không nói ra được.
Thấy cô im lặng, Dương Thanh buông tay ra, vòng tay ôm lấy bờ vai mềm mại của cô.
"A Kiều, anh là thành thật xin lỗi em đó. Anh tưởng mình đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng vừa rồi em nhìn chằm chằm anh ta như vậy, anh thực sự có chút ghen..."
Dư Liễu Kiều cau mày ngẩng đầu: "Dương Thanh, em thực sự rất sợ... Hay là, chúng ta giao đồ xong liền trở về đi."
Dương Thanh làm sao lại có thể để cho Dư Liễu Kiều bỏ cuộc như vậy, anh còn đang lo lắng không biết tìm tϊиɧ ŧяùиɠ thích hợp ở đâu, lại đυ.ng phải Chu Việt Nhiên đã nhiều năm không gặp ở nhà ga, lúc đó anh đã cảm thấy, chọn ai cũng không an tâm, chi bằng chọn Chu Việt Nhiên vẫn tốt hơn nhiều.
Anh ta có đầu óc thông minh, thể chất tốt, lại cao ráo đẹp trai, nhất là khi biết Chu Việt Nhiên mấy năm nay làm công việc xây dựng, anh lại càng thêm hài lòng.
Quan trọng chính là anh ta không ở đây, sẽ rời đi ngay sau khi xây dựng xong.
Đến khi mọi chuyện xong xuôi, chỉ cần anh không nói, Dư Liễu Kiều không nói, thì vĩnh viễn cũng không ai biết...