Chương 58: TG5: Quân nhân lãnh nghạnh vô tình 6

Lâm Mạt Nhi bị kéo túm qua, cố định chặt chẽ trên giá, cô biết không thay đổi được kết quả này, lúc trước biết cấp D là sẽ có nhiều nguy hiểm ở phía trước, cô dựa theo tính cách nguyên chủ tiếp xúc, tấn công đối tượng, sau đó thể hiện một chút hành vi, nhưng cái này là tấn công đối tượng à?Trong tay Chung Kiêu cầm một cái roi, anh ta một thân quân trang chỉnh tề, thẳng lưng đứng trước mặt Lâm mạt Nhi, mở miệng dạy cô: “ Cái roi này được chế tác đặc biệt, hôm nay đánh hôm sau sẽ không còn dấu vết, cháu yên tâm, ta xuống tay rất lưu loát sạch sẽ, sẽ giúp cháu sống không bằng chết, chỉ cần cháu qua được ải này của ta, về sau ai muốn moi được chút tin tình báo nào từ miệng cháu sẽ rất khó khăn, cháu sẽ trở thành quân nhân ưu tú nhất, tiền đồ vô lượng”

Lâm Mạt Nhi mở to hai mắt hình anh ta, cẩn thận nghe trong giọng nói kia còn mang theo chút run rẩy: “ Có thể nói trước cho cháu biết, nhiệm vụ lần này là gì không” Cô mở đôi mắt tròn xoe nhìn anh, ý đồ kéo dài một chút thời gian: “

Cháu mới có 17 tuổi, chưa hiểu cái gì, chú có thể nói rõ ràng với cháu…”

“Được”. Chung Kiêu nheo mắt: “ Ta sẽ tỷ mỷ kỹ càng dạy cho cháu, để không lãng phí thời gian…”

Lời chưa nói xong, roi đã “bang” một tiếng đánh vào người Lâm Mạt Nhi! Không chút dây dưa, một roi quất từ ngực trái cô xuống đến bụng, áo đồng phục lập tức rách tan!

“A…” tiếng kêu này của Lâm Mạt Nhi có chút muộn, ngay lúc roi rơi xuống cô không kêu thảm thiết ngay, cúng không phải Lâm Mạt Nhi ngu ngốc, mà là cách xuống tay của Chung Kiêu vô cùng đặc biệt, đau đớn từng chút từng chút xuất hiện, ngay từ đầu chỉ giống như kiến cắn, sau đó cảm giác đau càng ngày càng lớn, dần dần giống như bị dã thú cắn xé!

Cái này có lẽ không phải là đau nhất, mà đau nhất chính là lúc vừa chịu một roi này, những lần roi khác đã lần lượt đánh xuống, không cho cô thời gian thở, cảm giác đau cũng không khiến cho da mất cảm giác, mà từng chút từng chút

chen vào sâu bên trong…một roi lại một roi khiến cho thân thể càng thêm đau nhức, vĩnh viên không biết cái gì là đau nhất!

Mồ hôi lạnh của Lâm Mạt Nhi chảy ròng ròng, mặt trắng bệch, trừ tiếng hét đầu tiên, tất cả những roi sau đó đều không hé răng, cái này làm cho Chung Kiêu hơi chút ngoài ý muốn, anh ta muốn Lâm Mạt Nhi không ngừng xin tha, nhưng cô bé này lại liên tục khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn.

“Bây giờ giả như, cháu bị địch bắt, dùng tra tấn để hỏi mật mã, mật mã là X123, giả dụ ta là địch, chỉ cần cháu nói ra mật mã, chú sẽ dừng tay ngay!”

Lâm Mạt Nhi không hé răng, Chung Kiêu lại đánh một roi.

Lâm Mạt Nhi dường như sắp không chịu nối, thân thể cô vô cùng nhạy cảm, mỗi một roi đều cảm giác đau hơn! Mà lúc này giọng nói của hệ thống vang lên