Chương 89: TG5: Sinh nhật 18 tuổi

Đối với Chung Kiêu mà nói, việc thẩm vấn Dịch Sùng Sơn, có được những thông tin cần thiết là chuyện dễ như trở bàn tay.

Chứng cứ phạm tội của Dịch Sùng Sơn vô cùng chắc chắn, đoán sơ qua, phải bị kết án 600 năm tù, nhưng mà đường dây của thuộc hạ dưới trướng hắn ta không đứt, cơ cấu khổng lồ vẫn đang vận chuyển như cũ, cần phải moi được thông tin từ trong miệng Dịch Sùng Sơn.

Nếu để một mình Chung Kiêu thẩm vấn, có lẽ lúc này cũng sẽ nhận được câu trả lời, rõ ràng hắn ta sắp nói, nhưng tên phạm nhân này lại đưa ra điều kiện!

Muốn gặp mặt Lâm Mạt Nhi một lần!

Điều kiện này vô cùng đơn giản, nhóm thẩm vấn lớn tuổi lập tức đồng ý, nhưng Chung Kiêu lại phản đối.

“Muốn gặp tôi?” Lâm Mạt Nhi nghiêng đầu nhìn hai vị sĩ quan tới thông báo cho mình: “Trưởng quan Chung Kiêu có biết không?”

Hai vị sĩ quan kia không trực tiếp trả lời, chỉ nói: “Trưởng quan đang ở phòng thẩm vấn.”

Lâm Mạt Nhi do dự một chút, rồi đi theo lên xe.

Lại lần nữa nhìn thấy Dịch Sùng Sơn, hắn ta đã không ra hình người nữa, bề ngoài nhìn không thấy vết thương, nhưng bộ dạng này của hắn ta, gầy ốm giống như củi khô sắp mục nát, giống như một người bị bệnh nan y.

Trong phòng thẩm vấn có ba người: Lâm Mạt Nhi, Chung Kiêu, Dịch Sùng Sơn.

Lâm Mạt Nhi đánh giá hắn ta một lát, bình tĩnh mở miệng: “Có chuyện gì?”

Dịch Sùng Sơn nhìn Lâm Mạt Nhi, ánh mắt này làm Lâm Mạt Nhi không hiểu được hắn ta có ý gì, giọng nói của hắn ta vô cùng nặng nề, giống như có cát trong cổ họng: “Tôi chỉ muốn nhìn một chút, thời điểm cô không ngụy trang là bộ dạng gì… Tôi không muốn tin bản thân lại thua trong tay một cô nhóc.”

Đã từng có bao nhiêu người đi tra Dịch Sùng Sơn, những người đó không ai không kiệt xuất ưu tú, nhưng mà làm sao tất cả đều bị lật thuyền? Thật ra con người của hắn ta vô cùng cẩn thận, nếu không thì làm sao có thể leo lên đến mức này? Hắn ta nhìn thấu vô số người, lại không nhìn thấu được một đứa trẻ vẫn chưa thành niên này!

Lâm Mạt Nhi chỉ đứng yên đó: “Bây giờ đã nhìn thấy được rồi.”

Nhưng Dịch Sùng Sơn bỗng nhiên cười lớn, đôi mắt ở trong phòng thẩm vấn tối tăm sâu thẳm, hắn ta cười đến cơ bắp run lên: “Cô nói —— cô tiếp cận Chung Kiêu, có phải cũng vì mục đích nào đó mà ngụy trang đúng không? Cô ——”

Sắc mặt Chung Kiêu rét lạnh, một roi quất xuống, dấu vết từ cổ hắn ta kéo dài xuống bụng, da thịt bong tróc.

Mi mắt Lâm Mạt Nhi giật giật, nhìn chằm chằm Dịch Sùng Sơn, thong thả ung dung mở miệng: “Ông có biết, vì lý do gì mà ông đi đến bước này không?”

Dịch Sùng Sơn không nói lời nào, cô dừng một chút, tiếp tục nói: “Bởi vì, những người có năng lực xung quanh ông, coi ông như anh em, những người thân thiết với ông—tất cả đều bị ông gϊếŧ chết ——”

Ngón trỏ của Dịch Sùng Sơn khẽ run lên, chỉ nghe thấy giọng Lâm Mạt Nhi đang không ngừng nói: “Mà những người cách xa ông, không thể không có suy nghĩ khác —— nếu không phải tôi, rất nhanh ông cũng sẽ chết trong tay người thân cận của mình, đồ vật của ông sẽ đổi chủ, mà chúng tôi, chỉ thay đổi đối tượng điều tra mà thôi, đó chính là nhân quả báo ứng.”

Thật ra Dịch Sùng Sơn cũng biết, lúc ấy hắn ta bị Lâm Mạt Nhi dùng súng chĩa vào đầu, cấp dưới của hắn ta hiển nhiên cũng muốn gϊếŧ chết hắn ta, chính vì điều này, hắn ta mới tin tưởng người đơn thuần như thế, nhưng mà Lâm Mạt Nhi phức tạp hơn so với hắn ta tưởng tượng rất nhiều.

Lâm Mạt Nhi từ từ đi ra ngoài, Chung Kiêu từ trên cao nhìn xuống Dịch Sùng Sơn, nói rõ từng chữ một: “Có lẽ, ông nên nếm thêm đau khổ, mới có thể nói ra thông tin cần thiết.”