Chương 57: TG5: Quân nhân lãnh nghạnh vô tình 5

Hiệu trưởng cao 1m90 nhìn vẻ mặt Chung Kiêu xuýt chút nữa ôm ngực, anh ta cho rằng lúc này tâm tình Chung Kiêu nhất định là giống anh ta, vô cùng muốn đập chết cô bé này! Đương nhiên, cô bé này không hề phát hiện, hơn nữa lại còn to gan lớn mật tiếp tục mở miệng: “ Cháu không yêu đương, nhưng thật ra cũng sớm có ý nghĩ này, thân là học sinh hệ tình báo, lại không có chút kinh nghiệm yêu đương, đối với việc thu thập tin tức tình báo vô cùng không tốt…”.Cặp mắt sắc như dã thú của Chung Kiêu nhìn Lâm Mạt Nhi chằm chằm, đột nhiên anh cười lạnh một tiếng: “Vậy thì học sinh này đi, học sinh ưu tú nhất năm này ta đưa đi, từ bây giờ ta tự mình dạy dỗ”.

Lâm Mạt Nhi chưa kịp chuẩn bị gì, đã bị Chung Kiêu cưỡng chế đưa về, lúc cô nhìn thấy những đạo cụ trong phòng tra tấn, lập tức mất hết khí thế, ngoan ngoãn đáng thương như một con cừu nhỏ, đôi mắt ướt đẫm nhìn sang: “ Chú Chung… Mạt Nhi biết sai rồi…”.

Chung Kiêu lạnh lùng nhìn cô, mở miệng phun ra từng chữ: “ Cũng không phải xử phạt cháu, chính cháu cũng nói, không có cách nào chứng minh cháu làm trái với quy định, nhưng mà, cháu rất may mắn được chọn để thực hiện nhiệm vụ

lần này, đầu tiên là thích ứng với việc tra tấn, mỗi một tình báo viên đều phải trải qua, ta sẽ dạy dỗ cháu thật tốt”. Lâm Mạt Nhi lập tức ý thức được anh ta muốn làm thật! cô biết việc tra tấn này là đáng sợ nhất, thật ra cái vị trí thứ nhất này chính là thùng rỗng kêu to, cũng không dùng đến cách tự thể nghiệm, đương nhiên ngoại trừ tình huống đặc thù… giờ phút này có lẽ chính là tình huống đặc thù đi. Không ngoại trừ trường hợp Chung Kiêu công báo thù tư, Lâm Mạt Nhi thật sự cảm thấy mình đã gặp tai ương.

Một giây cô cũng không do dự bắt đầu chạy! Trong khoảng thời gian này mỗi một hạng mục cô đều rất giỏi, trong phần lý luận đều là người xuất sắc nhất, đồng phục của trường quân đội cũng rất nhẹ nhàng, Lâm Mạt Nhi chỉ nhảy lên

cái bàn chồng chất dấu vết, lúc nhảy vào giữa tấm thép vẫn thấy Chung Kiêu đứng tại chỗ, không nhúc nhích dùng con mắt lạnh băng híp lại nhìn cô, nhưng mà, không chờ cô chạm được đến cửa, đã bị một bàn tay to hung ác ấn trên mặt đất, hai tay bị bẻ sau eo, hai chân bị ghim trên mặt đất lạnh băng.

Người đàn ông cúi người đè lên gáy cô, giọng nói lạnh lẽo vang lên sau tai: “Kết cục của đào binh rất nghiêm trọng, ngoan ngoãn tiếp nhận huấn luyện đi, đây là mệnh lệnh!”

Lâm Mạt Nhi nghiêng đầu ngước lên nhìn, ánh trăng chiếu từ cửa sổ, Cái mũi cao thẳng trên gương mặt ngăm màu đồng giống như một bóng ma, đôi mắt thâm thúy bắn ra từng ánh sáng lạnh băng, lạnh bạc vô tình không cho phép

phản kháng!