Chương 55: TG5: Quân nhân lãnh nghạnh vô tình 3

Chung Kiêu mặt không biến sắc đi tới, mí mắt phá lệ nảy lên một chút, bóng dáng cao lớn đi đến bên người Lâm Mạt Nhi, duỗi tay tóm cô lên, mở miệng nói với thầy giáo: “ Thu đồ đi”.“Không muốn ——” Lâm Mạt Nhi kêu như có người muốn lấy mạng cô: “Oa… Oa… Cháu không muốn đi học!”

Chung Kiêu vẫn vững như bàn thạch không nhúc nhích, chờ khi đồ vật đã được thu đi hết, anh mới buông Lâm Mạt Nhi xuống, bàn tay to tóm một nhát, con thỏ bông cũng bị mang đi nốt.

Rốt cuộc Lâm Mạt Nhi cũng bùng nổ! Chung Kiêu rất cao, anh cầm con thỏ kia, Lâm Mạt Nhi nhón chân hết cỡ cũng không với được, lúc này trong cái khó ló cái khôn, cô nhảy lên tóm lấy cổ Chung Kiêu, bò lên người anh để với con thỏ.

Động tác này của cô không khác gì một đứa bé bị cướp đồ chơi mà khóc lóc, những bạn học xung quanh sợ đến ngây người, bọn họ không thể tin được cô bé này lại dám làm như vậy, bọn họ nhìn vẻ mặt của trưởng quan, càng thêm xác định mối quan hệ giữa hai người này rất gần gũi.

Vẻ mặt Chung Kiêu vẫn không thay đổi, thật ra anh có thể một tay ném Lâm Mạt Nhi đi, chút sức lực này của cô đối với anh không khác gì con mèo cào, nhưng anh vẫn không nhúc nhích để mặc cô nhóc này đu trên cổ, trên người cô

mang hương sữa dịu nhẹ, động tác này giống như đang làm nũng, ngón tay tinh tế non mềm bám trên cổ anh, váy áo chất liệu tốt phất qua da thịt như chiếc lông chim nhẹ nhàng phất qua, nhưng vẻ mặt ủy khuất xinh đẹp của cô, khiến ai nhìn cũng cảm thấy thật ngây thơ.

Trong lòng Chung Kiêu nghĩ: Cô bé này, sớm muộn gì cũng phải chịu chút đòn mới yên tĩnh được.

Chỉ trong chốc lát, bàn chân Lâm Mạt Nhi đã giẫm lên bụng anh, gương mặt dán vào lỗ tai anh cố gắng để với lấy con thỏ, hởi thỏ nhẹ nhàng nóng hổi phả bên tai anh: “ Chú Chung… không có nó cháu không ngủ được.”

Đột nhiên, cái chân của Lâm Mạt Nhi trượt xuống, trượt theo bộ quân trang bằng vải dệt đi xuống, đôi tay nhỏ xinh ôm chặt lấy cổ Chung Kiêu, đầu gối vừa vặn thúc vào dươиɠ ѵậŧ anh! Hơi thở phì phò bên tai khiến Chung Kiêu cắn chặt

hàm dưới, hương vị ngọt ngấy phả vào mặt, đầu gối còn cọ xát mấy cái, Chung Kiêu luôn tự chủ tốt, rũ mắt nhìn thoáng qua gương mặt Lâm Mạt Nhi, rồi cứ như vậy cương cứng.

Vẻ mặt Lâm Mạt Nhi vô tội, nâng mắt đối diện với Chung Kiêu, giống như một thiên sứ khiến người ta muốn nâng niu, nhưng ngay sau đó, toàn thân cô cứng đờ, đầu gối vẫn chống vào dươиɠ ѵậŧ kia, hai mắt mở to lộ vẻ không thể tin

được, sau đó lộ ra ý cười giống như ác ma, bốn mắt nhìn nhau với Chung Kiêu, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, dẫm mạnh lên dươиɠ ѵậŧ đang cứng lên kia, cứ như vậy bò lên bả vai Chung Kiêu, cướp được con thỏ!

Vẻ mặt không cảm xúc của Chung Kiêu thiếu chút nữa nứt toác! Vẻ mặt anh đã đen như đáy nồi, Lâm Mạt Nhi lại chẳng ý thức được chuyện gì, còn vô cùng đắc ý thì thầm bên tai Chung Kiêu: “Mạt Nhi phát hiện được bí mật của chú…!”