Chương 54: TG5: Quân nhân lãnh nghạnh vô tình 2

Lâm Mạt Nhi tròn mắt, ghét bỏ nhìn cha nghiêm khắc đứng một bên, ngoan ngoãn ngồi xuống, chỉ nghe ba nói: “ Mạt Nhi, lát nữa có một chú tới đây, con phải lễ phép, ăn cơm xong chú ấy sẽ đưa con đến trường, ở trường phải ngoanngoãn nghe không”.

Lâm Mạt Nhi ỉu xìu nói: “Con biết rồi…”

Trong lúc đang nói chuyện, đã có người hầu chờ ngoài cửa dẫn một người đàn ông đi vào, người đàn ông này giống như một thanh kiếm sắc bén được giấu trong vỏ, khí chất nội liễm, toàn thân khí chất nổi bật, ủng quân dụng đạp trên

sàn nhà, mỗi bước chân đều vững chãi, quân trang thẳng tắp, nhìn qua cấp bậc không hề thấp, vẻ mặt lạnh lùng, không nhìn ra cảm xúc gì, giống như một khối máy móc chiến đấu lạnh băng.

Anh ta đi tới lễ phép gật đầu chảo hỏi cha mẹ Lâm, mỗi động tác đều hoàn mỹ không chút khuyết điểm, lễ phép mà xa cách.

Lâm Mạt Nhi đoan chính ngồi trên ở ghế, ngoan ngoãn chào một câu: “Chào chú.”

Đôi mắt sắc bén của người đàn ông chiếu tới, ánh mắt giống như muốn nhìn thấu người khác, mí mắt anh ta phá lệ hơi nhướn lên, sau đó phun ra một từ lạnh lẽo: “Ừ”.

Lâm Mạt Nhi bỏ hành lý lên chiếc Land Rover quân dụng, cô ngước đầu nhìnthoáng qua người đàn ông trước mắt, anh ta rất cao, ít nhất phải cao tới 1m90, Lâm Mạt Nhi đứng ở phía sau anh ta càng trở nên nhỏ nhắn xin xắn, hơn nữa,

bộ ngực cô cũng chưa trưởng thành hẳn, mặc bộ váy liền viền hoa, tóc uốn mềm mại, thoạt nhìn càng giống như một cô bé quý tộc.

Lâm Mạt Nhi ngồi trên ghế phụ, thỉnh thoảng lại liếc mắt đánh giá anh ta, người đàn ông hỏi: “ Cháu đang nhìn cái gì thế?”

Giọng nói anh ta rất lạnh nhạt, Lâm Mạt Nhi rụt cổ, tò mò hỏi: “ Sau này chú sẽ là huấn luyện viên của cháu à?”

“Không phải” Hai mắt anh ta nhìn về phía trước, chỉ lộ bên sườn mặt lạnh bạc: “Chú sẽ là trưởng quan của cháu”.

Lâm Mạt Nhi đột nhiên nở nụ cười: “ Thật tốt quá!”

Người đàn ông rốt cuộc xoay mặt sang nhìn cô một cái: “ Đừng vui mừng vội, chú sẽ chỉ là trường quan của cháu thôi”.

Nụ cười của Lâm Mạt Nhi cứng đờ, lại nghe thấy người đàn ông nói: “ Đến rồi, xuống xe đi, đến ban tình báo”.

Lâm Mạt Nhi ôm một con búp bê vải hình con thỏ, giày công chúa, áo liền váy thanh nhã, đi bên cạnh Chung Kiêu, tay trái còn túm góc áo quân trang của anh, giống như một đứa bé đi theo người lớn đến trường học. Chung Kiêu không nói gì với cô, đưa cô đến chỗ báo danh, đem đồ dùng đến kí

túc xá rồi bỏ đi. Chung Kiêu được trường học mời đến dự lễ khai giảng, ăn cơm xong anh còn muốn đi xử lý một chút công việc, đã có giáo viên chạy đến, ấp a ấp úng nói chuyện với anh.

“…Trưởng quan, cô bé hôm nay anh đưa tới… mang theo rất nhiều đồ dùng từ nhà, không chịu nộp lên…”

Giọng nói Chung Kiêu lạnh thấu xương, anh máy móc phun ra một câu trách mắng: “ Một chút việc này mà trường học cũng không xử lý được, lại còn phải chạy đến hỏi ta”.

Thầy giáo kia nơm nớp lo sợ, cô bé kia với vị quyền cao chức trọng này có quan hệ rất gần gũi, thậm chí có người suy đoán là con gái riêng của anh, bọn họ biết phải làm sao? Chung Kiêu đi một bước, rồi quay lại nói: “ Dẫn ta đi xem”. Lúc này mới nhập học, học sinh đều mặc thường phục, nhưng chỉ có Lâm Mạt Nhi mặc váy công chúa ôm con thỏ bông nên rất nổi bật, các học sinh khác đều nhìn cô bằng ánh mắt quái dị, cô cũng không quan tâm, bướng bỉnh ngồi trên rương hành lý.

Chung Kiêu vừa xuất hiện, Lâm Mạt Nhi đã hét to, giọng nói mang theo tiếng nức nở: “ Chú Chung… Bọn họ bắt nạt cháu…”