Chương 29: TG4 Thầy Giáo Mặt Người Dạ Thú 4

Lúc Tần Trạm Vân vào nhà, Lâm Mạt Nhi đã thay áo đồng phục rộng, cô luống cuống lấy cho Tần Trạm Vân một cốc trà.“Ở nhà em cũng mặc áo đồng phục sao?”

Mái tóc chưa khô của cô không cách nào che khuất đôi mắt, đôi mắt xinh đẹp mở to, há miệng, muốn nỗ lực trả lời gì đó, lại không phát ra được tiếng nào. Tần Trạm Vân ôn hòa cười: “ Đừng căng thẳng, thầy chỉ tùy ý hỏi vậy thôi”.

Lâm Mạt Nhi nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó cô lại nghe thấy Tần Trạm Vân nói: “ Thầy cho em một cái đề trước, em thử làm đi, chỗ nào chưa hiểu thầy sẽ chỉ cho”.

Lâm Mạt Nhi yên tĩnh ngồi bên bàn học, nghiêm túc làm bài, đầu cô cúi xuống rất gần với tờ đề, tập nháp bên cạnh từng nét bút đều rõ ràng, trông cực kì giống vở của một đứa bé mới tập viết, nghiêm túc từng chữ như một thói quen.

“Mạt Nhi ngẩng đầu lên một chút, cúi thấp như thế sẽ bị cận.”

Giọng nói ôn hòa, trầm ấm vang lên bên tại, hơi thở lạnh lạnh như chảy vào tai cô. Đột nhiên Lâm Mạt Nhi muốn nhảy dựng lên, toàn thân cứng đờ, cô còn chưa kịp ngẩng đầu lên một chút, Tần Trạm Vân đã như có như không tới gần, tay cầm tay cô, sửa đúng từng động tác.

Tần Trạm Vân nghiêng mắt, nhìn thất Lâm Mạt Nhi đỏ ửng mặt, cảm thấy cô gái nhỏ trong lòng hơi run rẩy, khóe miệng hơi cong lên, sau đó nhanh chóng buông cô ra, đứng bên cạnh làm dáng vẻ một ông thầy tốt: “ Chữ viết của Mạt Nhi rất ngay ngắn, sau này thầy chỉ cho em vài phương pháp đơn giản, sau này chắc chắn em sẽ làm tốt hơn”.

Bàn học nhà Lâm Mạt Nhi rất nhỏ, Tần Trạm Vân dựa vào gần chỗ ngồi của cô, tay cầm bút nhanh chóng viết ra công thức toán phức tạp trên nháp, anh tùy ý mở miệng: “ Trong giờ toán Mạt Nhi không ngẩng đầu nhìn lên bảng, nhưng ở

những môn học khác lại không như vậy…” Sau đó, anh ghé sát vào bên tai Lâm Mạt Nhi, giọng hơi khàn khàn: “ Là thầy khiến em sợ à…”

Đôi mắt Lâm Mạt Nhi trợn to, toàn thân run rẩy muốn đứng lên, Ngón tay thon của Tần Trạm Vân ấn vai cô xuống, Lâm Mạt Nhi bị ấn chặt trên ghế, ngón tay lạnh băng dọc theo xương quai xanh của cô lần xuống phía dưới, dừng lại trên

ngực trái, anh tùy ý mở miệng: “Tim Mạt Nhi đập nhanh quá, như đứa trẻ làm chuyện xấu vậy…”

“A… ừm…” Tay Tần Trạm Vân bắt đầu tỉ mỉ cọ xát ngực cô, ngón tay anh rất điệu nghệ, những ngón tay thon dài lạnh băng sờ tới đâu khiến mỗi tấc da thịt đều rung lên tới đó, Lâm Mạt Nhi kẹp chặt hai chân, rêи ɾỉ ra tiếng.