Chương 27: TG4 Thầy Giáo Mặt Người Dạ Thú 2

Anh cứ như vậy đứng ngoài nhìn, thưởng thức cô bị đám như sinh khinh nhục. Hai mắt lạnh băng ném ra cái nhìn nguy hiểm nhưng vẫn không lên tiếng, hoàn toàn không giống những giáo viên khác đi giúp đỡ.

Loại chuyện này anh đã nhìn nhiều, thế giới này có người tốt kẻ xấu, làm gì có chuyện người tốt có phúc, kẻ xấu phải xuống địa ngục. Thế giới này chính là cá lớn nuốt cá bé, chỉ có thích ứng mới có thể tồn tại. Hoặc là ngôn ra chân lý này, hiên ngang đứng dưới ánh mặt trời, hoặc là vĩnh viễn trốn trong bóng tối, chịu đựng, chờ đợi chính là những kiếp nạn ép đến suy sụp.

Có lẽ Lâm Mạt Nhi ngay lập tức lĩnh ngộ được mức độ trầm trọng. Lâm Mạt Nhi chờ ở trường đến lúc khuya, thậm chí cô nghiêm túc quét dọn, lau cửa sổ như lau món đồ quý giá gì đó, lau đến mức sáng bóng. Cô nghĩ những người đó đã đi về.

“Sao em còn chưa về?”

Giọng nói ôn hòa dễ nghe, nhưng Lâm Mạt Nhi lại thấy sợ hãi, thân thể run lên. Bộ ngực vốn đã lớn, lại run lên như thế, cho dù cách lớp áo đồng phục rộng cũng không che được cặρ √υ" kia đong đưa.

“Tần… Thầy Tần.” Lâm Mạt Nhi cúi đầu, ngoan ngoãn chào hỏi.

“Thành tích môn Toán của em không tốt lắm đâu.”

Lâm Mạt Nhi căng thẳng xoắn ngón tay, cô biết thành tích của mình không tốt, nhưng thầy giáo chưa từng nói gì với cô, trong mắt thầy cô luôn là học sinh kém như thế, cô cũng không biết nên nói gì. “Học bài không hiểu chỗ nào à? Hay là thầy dạy không tốt?” Giọng nói của Tần Trạm Vân mang theo chút ý cười ôn hòa.

“Không, không…” Lâm Mạt Nhi vội vã lắc lắc đầu, đôi mắt xinh đẹp hiện ra giữa tóc mái đung đưa, cô nhỏ giọng nói: “Thầy dạy hay lắm, là do em ngốc thôi.”

“Làm gì có ai lại tự mắng mình ngốc?” Giọng Tần Trạm Vân như một trưởng bối ôn hòa: “Em là học sinh của tôi, sao lại ngốc được? Thầy dạy bù cho em, nhất định em sẽ đuổi kịp các bạn.”

Đôi mắt Lâm Mạt Nhi sáng rõ dưới bộ tóc mái dài, vẻ mặt cô dại ra, một lúc lâu sau mới phản ứng lại được, ngây ngốc nhìn Tần Trạm Vân: “Em không có tiền.”

Tần Trạm Vân bật cười than một tiếng, giọng nói dịu dàng đến mức không thể dịu dàng hơn: “Cô bé ngốc, thầy muốn lấy tiền của em lúc nào? Trong quá trình dạy học thầy cũng sẽ có thu hoạch , đó mới thực sự là thù lao.”

------

Bắt đầu từ cuối tuần này, thầy Tần sẽ dạy thêm cho Lâm Mạt Nhi. Lâm Mạt Nhi cẩn thận quét dọn phòng ở thật sạch. Phòng này rất nhỏ, nhưng đủ để Lâm mạt Nhi sống một mình.

Cha mẹ của cỗ thân thể này mấy tháng trước đã mất vì tai nạn xe cô, chỉ để lại mấy vạn và căn hộ này.

So với trước kia cô càng thêm ngoan ngoãn, có lẽ những đứa trẻ không có ai che chở sẽ luôn như vậy, cho dù cha mẹ còn sống, cũng không có ai che chở cho cô, nguyên nhân cũng bởi vì cô là con gái.

Không thể sống tự lập, cũng không dám qua lại với ai, Lâm Mạt Nhi không biết cô đã sống sót thế nào.

“Sau thi mỗi nhiệm vụ của tôi hoàn thành, thân thể chủ nhân ở lại thế giới kia sẽ thế nào?”

Đây là lần đầu tiên Lâm Mạt Nhi thắc mắc về vấn đề này.

Hệ thống không trả lời ngay, lúc Lâm Mạt Nhi lại muốn hỏi lại lần nữa, hệ thống lên tiếng ——