Chương 42: Hiện trường làʍ t̠ìиɦ tập thể

Đường bị tắc đến mức không thể lái xe, hơn nữa Cố Vân Tu chưa tính cho nhóm người trong nhà biết được hai người họ có không gian, đương nhiên anh cần phải buộc một số vật dụng lên xe máy để che đậy.

Lý Chiêu Đệ cũng đi xe máy, cô thường chở hạt thóc và ngô của gia đình đến thị trấn để làm thành gạo và bột.

Cô đẩy chiếc xe máy tồi tàn của chú ba ra khỏi nhà, mỗi bên treo một chiếc túi lớn, lấy theo cuộn chăn ga gối đệm và quần áo, đi theo sau Cố Vân Tu, cùng nhau lái xe chạy về hướng biệt thự của nhà họ Cố.

Khi gặp một nơi mà họ không thể đi qua trên đường, cả ba người sẽ xuống xe, Cố Tư Tư và Cố Vân Tu phụ trách tiêu diệt xác sống, còn Lý Chiêu Đệ đẩy những chiếc xe đang chắn ngang đường sang một bên.

Ba người tốn mất một khoảng thời gian, đến khi trời gần tối mới trở về biệt thự trên người đầy bụi bặm.

Căn nhà vắng vẻ, chỉ một mình Uông Mai kinh hãi ngồi trên sô pha, khi nhìn thấy đám người Cố Vân Tu trở lại, vẻ mặt của cô ấy trở nên thả lỏng hơn, chủ động nói: “Cậu chủ và cô, có đói không, tôi sẽ đi nấu ăn ngay bây giờ. "

Cố Vân Tu dọn đồ vào phòng bếp, phát hiện đồ dùng ở nhà đã gần hết, nghĩ mấy ngày nay anh mi vắng, hai người đàn ông to lớn trong nhà không tự giác đi tìm kiếm đồ.

Ánh mắt anh tối lại, lạnh lùng hỏi: "Những người khác đâu?"

Uông Mai sững người, nhưng mặt đột nhiên đỏ bừng, cô ấy ấp úng: "Ông chủ giờ đang ở biệt thự kế bên, bình thường chỉ đến giờ ăn họ mới về đây."

Cố Vân Tu cau mày và tiếp tục chuyển đồ đạc.

Và Cố Tư Tư thì sắp xếp một phòng cho Lý Chiêu Đệ, đó là nơi mà nguyên chủ đã ngủ, giờ cô ngủ với anh trai của mình, và căn phòng đã bị bỏ trống.

Mở cửa ra nhưng thấy trong phòng bừa bộn, khăn trải giường dính đầy chất lỏng không rõ và máu, trong không khí tràn ngập mùi khó chịu.

Cố Tư Tư chỉ nghĩ rằng mấy này là do Cố Thanh Sơn làm, nên trên mặt cô liền nổi giận tới trắng bệch.

Sau khi dọn đồ đạc xong, Cố Vân Tu quay trở lại phòng ngủ của mình và thấy giường, sàn nhà và phòng tắm đều vứt bừa bãi những thứ đã chơi với phụ nữ.

Cố Vân Tu, một người có thói quen sạch sẽ và có ý thức mạnh mẽ về lãnh thổ, lập tức trở nên giận dữ, anh vội vã đi xuống cầu thang, và dưới sự chất vấn kinh hoàng của anh, Uông Mai không khỏi rùng mình và kể lại đại khái những chuyện đã xảy ra.

Ban đầu, Cố Vân Tu đưa Cố Tư Tư đến bến tàu thu dọn đồ đạc, sau khi đồ ở trong nhà bị ăn sạch, An Tình không chỉ phải nhịn đói mà còn bị hai tên biếи ŧɦái đùa giỡn mỗi ngày.

Vừa hay người đàn ông ở biệt thự bên cạnh mang bánh mì đến để cám dỗ cô ấy, vì vậy cô ấy đi theo, đi sang đó mới phát hiện ra rằng có hai mươi lăm người đàn ông ở đó, cô ấy được ăn no, nhưng âʍ ɦộ nhỏ của cô ấy không bao giờ được nghỉ ngơi, và bị gậy thịt làm cho hai lỗ huyệt phía trước và sau đều sưng tấy đến mức viêm nhiễm.

An Tình không chịu được nữa, vừa hay Cố Vân Tu đưa em gái về nhà và ngày nào cũng đưa bác sĩ Lương và Cố Thanh Sơn ra ngoài diệt xác sống tìm vật tư, trong nhà không thiếu đồ ăn thức uống nữa.

Chờ đến sau khi Cố Vân Tu đi ra ngoài, An Tình lại chạy về, cô ấy cảm thấy chỉ cần mình ăn no, phục vụ hai người đàn ông sẽ dễ dàng hơn hai mươi lăm người đàn ông.

Nhưng người đàn ông bên cạnh không chấp nhận, họ nhiều người mà thịt lại ít, thịt còn chạy mất, hai mươi lăm người đàn ông to lớn mỗi ngày bị thèm khát thế này sao mà chịu được.

Họ tìm tới, mặc dù có lão Lục trấn áp và không được phép đánh nhau trong khu biệt thự, nhưng kẻ nhát gan Cố Thanh Sơn vẫn sợ hãi trước đám đông.

Hơn nữa, An Tình như ngọn cỏ trên tường, ông ấy cũng chán ghét, trực bán cho Báo ca một ân huệ.

Không chỉ An Tình, mà cả cô bảo mẫu nhỏ bị tiêm thuốc kích sữa vì mang thai, hai bầu vυ" của cô ấy đã lên đến mức cúp E, đều có thể cho chúng chơi đùa thoải mái, chỉ cần hàng ngày cho một ít đồ dùng là được.

Mặc dù Uông Mai trông không đẹp và có dáng người xấu, nhưng cô ấy vẫn là một phụ nữ, và một số người đàn ông trong số hai mươi lăm người đàn ông trong biệt thự vẫn muốn làʍ t̠ìиɦ với cô ấy.

Nhưng Uông Mai kiên quyết từ chối, và vì cô ấy có thể nấu ăn, dưới sự thuyết phục của Cố Thanh Sơn những người đàn ông ở biệt thự đối diện đã tha cho cô ấy, và chỉ bắt cô ấy nấu luôn cả phần ăn hàng ngày của họ.

Những người này phần lớn thời gian để chơi với hai người phụ nữ bên tỏng biệt thự, nhưng cũng có khi ở lại biệt thự nhà họ Cố để chơi đùa, căn phòng của Cố Tư Tư chính là trước khi bữa tối bị họ làm cho dơ bẩn, Uông Mai vẫn chưa kịp mà dọn dẹp.

Cố Vân Tu nghe vậy gân xanh trên trán nhảy bần bật, anh lấy ra một con đường dao, trực tiếp đi đến biệt thự đối diện.

Cố Tư Tư sợ anh trai mình thiệt thòi nên lặng lẽ cầm súng đi theo anh, suy cho cùng bên kia có hai mươi lăm người, bao gồm cả dị năng và người biến dị năng.

“Này, Tư Tư, chị cũng đi.” Lý Chiêu Đệ vội vàng đi theo.

Cô ấy là một dị nhân sức mạnh, cô ấy đánh giỏi hơn em gái Tư Tư với cánh tay thon và cặp chân gầy thế kia.



"Cặρ √υ" này thực sự rất lớn, và chúng có mùi thơm của sữa, bác sĩ Lương, bao lâu thì có thể phun sữa?"

Báo ca ngậm cặρ √υ" to của cô bảo mẫu nhỏ vào miệng mà véo dữ dội, thấy không có sữa nào trào ra, trên mặt hắn ta lộ rõ

vẻ thất vọng.

Bác sĩ Lương đang hút chất lỏng trong ống thủy tinh cho vào ống tiêm, khóe miệng nở một nụ cười dâʍ đãиɠ: "Nhanh thôi, sau năm lần tiêm nữa sẽ có sữa."

“Thật sự không thể đυ. âʍ ɦộ dâʍ đãиɠ này sao?” Báo ca đâm ngón tay vào lỗ nhỏ, đầu ngón tay hắn ta lập tức ướŧ áŧ, “Nước da^ʍ chảy nhiều quá, con dâʍ đãиɠ này chắc cũng khó chịu vô vùng.”

"Đã hơn hai tháng rồi, đυ. nhẹ chút chắc không sao, Báo ca muốn đυ. thì cứ đυ., dù sao con dâʍ đãиɠ này cũng có thuốc giữ thai, sau khi đυ. xong thì cho uống thuốc là được."

Bác sĩ Lương vừa nói, và đâm kim vào núʍ ѵú mà Báo ca đang véo.

Đang làʍ t̠ìиɦ bằng miệng cho người đàn ông, còn có một gậy thịt to đang ra vào cúc huyệt của bảo mẫu nhỏ, lập tức đau đớn rêи ɾỉ.

"Con dâʍ đãиɠ, cẩn thận chút, nếu mày cắn hỏng bảo bối của tao, tao sẽ gϊếŧ mày."

Dươиɠ ѵậŧ của hắn ta bị răng cào trúng, hắn ta rút dươиɠ ѵậŧ ra mắng mỏ, thấy không có máu chảy ra, hắn ta vẫn tức giận nên dùng dươиɠ ѵậŧ tát liên tiếp vào mặt cô bảo mẫu nhỏ.

Bác sĩ Lương đẩy một nửa thuốc lỏng vào, rút

kim tiêm ra lại cắm vào đầṳ ѵú bên cạnh, đẩy ra nửa phần thuốc lỏng còn lại.

Báo ca đang chơi với cặρ √υ" to của cô bảo mẫu nhỏ, bắt gặp An Thanh đang bị ai đó giữ chặt, hai cái lỗ bên dưới đã được lấp đầy nhưng đang cố nuốt lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn ta, không nhịn được cười. và hỏi: "Bác sĩ Lương có thể khiến vυ" của An đại minh tinh nhà ta cũng bắn sữa không?"

"Không được, nếu một người phụ nữ không mang thai, việc đưa thuốc kích sữa vào ngực của cô ấy là vô ích."

Báo ca chửi và nói: "Chết tiệt, ngày nào cũng tưới không biết bao nhiêu tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho âʍ ɦộ dâʍ đãиɠ này sao vẫn không có thai?"

Bác sĩ Lương cười hì hì: "Đồ dâʍ đãиɠ này nói lúc đầu bị người ta có thai, đã phá mấy thai, bây giờ học khôn rồi, tiêm thuốc tránh thai lâu dài, nên dù có ngày ngày tưới tinh và chặn lại bên trong âʍ ɦộ cô ấy, thì vẫn không có thai được."

"Còn có quá ít phụ nữ mi, đừng nói hai người không đủ chơi, chơi lâu như vậy âʍ ɦộ dâʍ đãиɠ cũng có chút bị giãn."

Báo ca than thở, ánh mắt nhìn về phía Cố Thanh Sơn đang ở bên cạnh, ngập ngừng nói: "Con gái của ông Cố thật sự rất đẹp, không biết tôi có may mắn được làm con rể của ông hay không."

"Cậu đừng có mà nhớ nhung con bé, con bé đó đã được cháu trai của tôi đưa về giường, và con sói con đó rất bảo vệ thức ăn."

Ngay cả ông ấy cũng không nhận được chia phần nào.

“Thì ra là cậu hai Cố thích cái này.” Báo ca chế nhạo, “Thời gian tới, tôi sẽ dẫn anh em tôi đi nói chuyện với cậu hai Cố, có lẽ anh ta sẽ nể mặt tôi chăng.”

Cố Thanh Sơn nghe được sự uy hϊếp trong lời nói của người đàn ông này, cau mày, trầm giọng nói: "Nể mặt tôi, Báo ca hãy nhường nhịn một chút, nói gì cũng là cháu của tôi."

Báo ca không cho ai phản bác, nhưng Cố Vân Tu vừa nghe thấy những lời này khi vừa bước vào cửa, lập tức tức giận bật cười: "Báo ca, đúng không, tôi đến đây, anh muốn nói chuyện gì với tôi?"