Sở Liên và Diệp Minh Xuyên không tin Cố Tư Tư sẽ đồng ý giải trừ hôn ước, vì nguyên chủ quá yêu Diệp Minh Xuyên.
Từ hộp cơm tình yêu đến sự chờ đợi hàng ngày, nguyên chủ thu thập nhiều thứ mà Diệp Minh Xuyên từng bỏ đi, quả thực hèn mọn đến tận xương tủy.
Nhưng Cố Tư Tư lười quan tâm bọn họ, bỏ đi câu nói kia, day day trán, loạng choạng bỏ đi.
Nguyên chủ năm nay mới 18 tuổi, vừa bước vào năm thứ nhất đại học.
Sở Liên học cùng lớp với cô, Diệp Minh Xuyên là tiền bối của họ, là sinh viên năm cuối.
Cố Tư Tư không biết địa chỉ nhà nguyên chủ ở đâu, may là trong sổ địa chỉ có số điện thoại của tài xế, gọi điện xong cô đợi ở cổng trường.
"Tiểu thư người như thế nào lại bị thương"
Vương thúc đỗ xe ở cổng trường, nhìn thấy cái trán vừa sưng vừa đỏ của Cố Tư Tư, liền giật mình, "Chúng ta đi bệnh viện trước đã."
"Không sao, vừa rồi không cẩn thận đυ.ng phải cửa.”
Cố Tư Tư được Vương thúc đỡ ngồi ở ghế sau, yếu ớt nói: “Về nhà trước đi.”
Cố gia ở ngoại ô phía tây thành phố A, nơi có những biệt thự lớn liền kề nhau, là một khu giàu có nổi tiếng.
Những người sống ở đây đều giàu có và có quyền lực và an ninh ở đây vô cùng an toàn.
Sau tận thế, những gia đình ở đây là những người đầu tiên được quân đội đón đi, ngoại trừ những người bị nhiễm virus và biến thành thây ma lúc đầu thì ở đây rất ít thương vong.
Cố Tư Tư nhìn những căn biệt thự cách nhau, cảm thấy an toàn mười phần, cô quyết định ở lại Cố gia không bao giờ chạy lung tung trước khi tận thế xuất hiện.
Thay giày ở cửa ra vào, Cố Tư Tư nhẹ nhàng đi lên lầu hai, chuẩn bị về phòng đi ngủ.
Không ngờ, một cánh cửa trên hành lang đột nhiên bị mở ra, người tới nhìn thấy cô sửng sốt một chút, rất nhanh che miệng cô rồi lôi vào trong phòng.
"Ô ô..." Cố Tư Tư cùng vẫy khiến đầu cô choáng váng, càng muốn nôn hơn nữa.
"Đừng làm ồn" Một giọng nói trầm và từ tính vang lên bên tai cô, vài giây tiếp theo, những ngón tay thon dài mang theo hơi ấm đã dán lên cổ cô.
Mặc dù người kia không dùng sức, nhưng khí tức cường hãn áp chế vẫn khiến Cố Tư Tư không dám động đậy.
Bốn phía trở nên yên tĩnh, Cố Tư Tư mới nhận ra nam nhân đứng trước mặt cô rất cao, ước chừng khoảng 1 mét 9, thân hình cao gầy, thẳng tắp, những cánh tay lộ ra của anh ta toát lên vẻ cứng cáp, với những đường cong hoàn mĩ và tràn đầy năng lượng.
Cô dời mắt lên nhìn, ngũ quan của người đàn ông càng thêm tuấn tú, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm cô quá sắc bén, phảng phất có thể nhìn thấu người trong nháy mắt.
Kỳ thật với tư cách là Mary Su thịt văn, để phù hợp với bối cảnh đẫm máu và lối cuốn của cuốn sách, dù là vai chính hay vai phụ thì ngoại hình đều được đảm bảo.
Một tên cặn bã như Diệp Minh Xuyên cũng có vẻ ngoài quá đẹp mắt, nhưng khi đứng nam nhân này thì quả thật không xứng.
Cố Tư Tư sắp khóc, với bộ dạng đẹp như vậy vậy không bao giờ có thể là người qua đường trong sách, cô đây là xui xẻo đυ.ng phải lão đại nào?
Hai người đều không nói chuyện, căn phòng cách vách có động tĩnh, đặc biệt nghe thấy rõ ràng.
"A..., lão gia thật lợi hại, làm cho người ta thật thoải mái."
Thanh âm của nữ nhân uốn éo gợi cảm, nhưng giọng nói nam nhân lại nộ ra cỗ già nua, thở hổn hển.
"Đồ lẳиɠ ɭơ, những gì ngươi nói là sự thật, Tư Tư thực sự không phải là con gái ta?"
Cố Tư Tư đang nghe trộm sững sờ một lúc, Tư Tư là đang nói về cô sao?
"Đương nhiên là... sự thật, nếu lão gia không tin thì có thể đi... bệnh viện kiểm tra... Sau khi có kết quả sẽ biết được chân tướng."
"Đồ lảng lơ, đàn bà đều là đồ lẳиɠ ɭơ, lão tử chơi chết ngươi."
Nam nhân tứ giận hét lên, thanh âm nữ nhân càng thêm kích động: "Nhanh, nhanh mau chơi chết em"
Sau một tiếng rống lớn, hết thảy đã kết thúc.
Cố Tư Tư ngoài ý muốn vặn vẹo uốn éo, khiến người đàn ông càng thêm cương cứng, nam nhân không kiễn nhẫn vỗ vào chân cô: "Đi xuống."
.....
Sau khi người bên cạnh rời đi, Cố Tư Tư mới được buông ra, cô bối rối nhưng nam nhân bên cạnh lại nheo mắt, ánh mắt dò xét: "Sao hôm nay Tư Tư lại nghe lời như vậy?"
Cố Tư Tư: "???"
Nhanh như vậy đã bị phát hiện.