Đầu ngón tay nam nhân chậm rãi xẹt qua hàm răng Cố Tư Tư, thỉnh thoảng còn đùa đầu lưỡi, nghĩ đến cái tay mới vừa rồi còn chơi qua tiểu huyệt của cô, Cố Tư Tư liền giận dữ xấu hổ chỉ muốn cắn hắn một cái.
Nhưng cô không dám.
Cố Vân Tu mặc dù đang nhẹ nhàng câu lấy cô, nhưng cái tên này chính là cái đồ biếи ŧɦái, nếu thật sự chọc giận hắn, sau khi xong việc chắc chắn rất thảm.
Hơn nữa sắp đến tận thế, cô không có mệnh nữ chủ, xinh đẹp chính là tội, cô nhất định phải để cho người đàn ông này thích cô, che chở cô.
Cô cầm vòng tay không gian của hắn, cô nỗ lực thân thể, chỉ cần hắn sau này che chở cô, cũng không lỗ.
Trong lòng tính toán rồi tính toán, Cố Tư Tư cúi đầu, thử ngậm một chút đầu cự vật to lớn giống đầu nấm, trứng gà.
"To quá! "
Ngậm đến một nửa, Cố Tư Tư lại phun ra, miệng chống đỡ khó chịu.
Cố Vân Tu lại nhịn không nổi nữa, bóp lấy miệng của cô, khiến miệng cô mở ra, cường thế cắm vào.
"Á! "
Cố Tư Tư bị cắm hô hấp khó khăn, Cố Vân Tu rút ra một chút, vuốt vuốt tóc của nàng: "Ngoan, liếʍ như ăn kẹo."
Hai tay nắm thân gậy, lần đầu tiên liếʍ côn ŧᏂịŧ nam nhân, Cố Tư Tư cảm thấy xấu hổ lại mới lạ.
Bên trên mã mắt, tràn ra chất lỏng trong suốt, có chút mặn, có chút tanh, thuận theo khóe miệng của cô chảy xuống.
Cố Vân Tu nhìn thấy hai mắt đỏ bừng, bàn tay to hung hăng xoa nắn bầu ngực bởi vì nằm sấp lộ ra vô lực mê người.
Một bên khác, Diệp Minh Xuyên hét lớn một tiếng, cuối cùng đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong tử ©υиɠ Sở Liên, ôm nàng ta bất động.
Sở Liên bị đâm đến mất hồn, cũng dần dần lấy lại tinh thần, nhìn tư thế nằm sấp giống cɧó ©áϊ, lòng xấu hổ ập lại, liền nhìn những người khác trong phòng.
Cố Vân Tu đưa lưng về phía họ, hắn ngồi ở bên giường, một cái chân trên giường, một cái chân rũ xuống bên giường, chăn mền che bên eo của hắn.
Mà Cố Tư Tư cả người được bọc trong chăn, chỉ lộ ra đỉnh đầu đen nhánh, bàn tay to đang dịu dàng xoa tóc nữ hài, giống như là ca ca tốt đang quan tâm, dỗ dành em gái ngủ.
Sở Liên vừa ghen tị, lại là khó xử.
Mà lúc này, côn ŧᏂịŧ Diệp Minh Xuyên chôn ở trong âʍ ɦộ nàng, vậy mà lại cứng rắn.
"Xuyên ca ca!"
Sở Liên mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, Diệp Minh Xuyên lại đem nàng ta trở mình, ép trên mặt đất, lần nữa chơi nàng nhanh chóng.
Cố Tư Tư tiện nhân này!
Sở Liên sắp làm tức chết, nàng ta sao thế nào cũng không nghĩ tới Cố Tư Tư vậy mà bỏ thuốc Diệp Minh Xuyên, lại bỏ thuốc mạnh như vậy.
Nhưng Xuyên ca ca tình nguyện đυ.ng nàng cũng không đυ.ng đến cô ta, chỉ sợ lần này Cố Tư Tư đang ở trong chăn khóc đi.
Nghĩ như vậy, Sở Liên liền đắc ý.
Đã làm một lần trước mặt hai người này, làm tiếp một lần nữa cũng chả làm sao?
Còn không bằng, để cho Cố Vân Tu thấy mị lực của nàng.
Nghĩ tới đây, Sở Liên ra sức kêu: "Xuyên ca ca, anh đâm chậm thôi, Liên Nhi sắp bị anh đâm rách, a a a, sảng khoái, đến rồi!"
Tiểu huyệt đột nhiên phun ra một cỗ nước, trong nháy mắt gắt gao bao trùm lấy dươиɠ ѵậŧt bên trong.
Diệp Minh Xuyên bị kí©h thí©ɧ muốn điên rồi, vừa nện vừa vuốt cái mông Sở Liên, trong miệng mắng to lên: "Dâʍ đãиɠ, xem em da^ʍ chưa kìa, vậy mà cao trào phun nước, có phải em muốn đàn ông trên toàn thế giới đều chơi em không?"
"Đều đến chơi em, thúc chết em! "
Sở Liên âm thanh ngọt ngào kéo dài, ánh mắt cũng không ngừng quét về phía nam nhân ngồi bên cạnh giường bệnh, từ đầu đến cuối vẫn không quay lại.
Trên giường, Cố Tư Tư bị chà đạp vẻ mặt xanh xao, Cố Vân Tu lại ghét bỏ nói: "Nhìn người ta mà nhìn lại em xem, chẳng có tác dụng gì."
Hắn dùng ngón tay cắm tiểu huyệt nàng đều kêu đau, ngậm côn ŧᏂịŧ hắn trong chốc lát liền nháo miệng đau, muốn nương tay, trên đời này còn có nữ nhân so với nàng càng yếu ớt sao?
Cố Tư Tư thiếu chút nữa bùng nổ, nữ chính tốt, hắn đi tìm nữ chính nha, hậu cung rộng mở, chỉ cần là đàn ông chất lượng tốt ai đến cũng không có cự tuyệt, hắn dựa vào côn ŧᏂịŧ, cũng có thể chiếm một chỗ.
Nữ hài mắt đỏ bừng, không phục phồng miệng, Cố Vân Tu thấy buồn cười, trấn an gẩy gẩy núʍ ѵú đứng thẳng: "Chuyên tâm vào, hút ra anh sẽ cho em nghỉ."
Ai biết hắn vì cái gì một mực không bắn?
Nhất định là hắn quá bền bỉ, Cố Tư Tư tuyệt không thừa nhận kỹ thuật cô không tốt.
Khổ bức cúi đầu, Cố Tư Tư học phương pháp theo nam nhân dạy, không ngừng phun ra nuốt vào.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cô đều muốn từ bỏ, Cố Vân Tu đột nhiên nắm lấy đầu của cô, nhanh chóng run run.
Cố Tư Tư bị cắm vào hô hấp khó khăn, muốn giãy dụa, nhưng lực đạo của nam nhân lại lớn đến đáng sợ.
Cuối cùng côn ŧᏂịŧ đâm vào cổ họng của cô, một cỗ lại nồng lại tanh đồ vật phun tới.
Ý thức được đó là cái gì, Cố Tư Tư có chút buồn nôn, nhưng côn th*t một mực chặn lại, nam nhân khàn giọng, âm thanh ra lệnh truyền vào tai cô.
"Nuốt xuống.”
Cố Tư Tư bị ép nuốt vào tϊиɧ ɖϊ©h͙, thiếu chút nữa đem cô sặc chết.
Mà cô luôn cảm thấy có cỗ mùi lạ, không thoải mái.
Đợi khi được thả, Cố Tư Tư tức giận xoay người qua, tủi thân đỏ bừng mắt.
Cẩu nam nhân, cô sớm hay muộn cũng sẽ chết ở trên người hắn.
Cố Vân Tu mặc quần, lại khôi phục bộ dáng tự phụ, áo quần chỉnh tề.
Hắn đem người lật lại đây, sờ sờ mắt Cố Tư Tư: "Tủi thân cái gì? Nuôi em bao nhiêu năm mà nay, anh trai cho em ít dinh dưỡng để tẩm bổ."
Cố Tư Tư: "!!!"
Sao hắn có thể vô sỉ như vậy?
Cố Vân Tu mặc quần, cài tốt nút thắt cho tiểu nha đầu, thoáng nhìn bầu vυ" trắng nõn bị hắn bóp ra mấy cái dấu ngón tay, vừa cảm thán tiểu nha đầu làn da yếu ớt, trong lòng cũng không khỏi bắt đầu thương tiếc.
Hắn từ trong túi lấy ra một cây kẹo que, xé mở vỏ kẹo, nhét vào bên trong miệng tiểu nha đầu.
Hương vị thơm ngọt lan trên đầu lưỡi, vẫn là vị ô mai cô thích, làm tan đi vị không thoải mái trong miệng.
Cố Tư Tư không cao hứng hỏi: "Sao anh lại mang kẹo trong người."
Với thân phận bá tổng của hắn không hề hợp có được không?
Cố Vân Tu nâng đầu ngón tay thon dài, hững hờ sờ lấy gương mặt em gái ngốc bởi vì hàm chứa kẹo mà phồng lên: "Cho em tập liếʍ, lần sau mới quen liếʍ côn ŧᏂịŧ."
Cố Tư Tư: "..."
Hỗn đản, kẹo trong miệng cô không hề thơm ngon nữa.