Chương 9

Ánh mắt trời ấm áp, cô vừa cầm bình tưới, vừa nghĩ, mình có nên nói với Trì Hành việc hôm qua đã gặp Phục Minh trong bệnh viện không?

Hoặc là, ngày hôm trước ở quán bar, ánh mắt của Phục Minh như thể luôn dán vào cô, cũng không biết có phải là mình quá đa cảm trong chuyện này hay không.

Vốn dĩ, tối hôm đó, khi về đến nhà cô đã muốn nói với Trì Hành, nhưng kết quả anh ta vừa lên xe liền ngủ, thế nên cô cũng chưa kịp nói cho anh ta biết.

Điện thoại trên chiếc bàn tròn ngoài ban công vang lên, Mạnh Duy Ninh nhoài người ra bắt máy, Trì Hành nói với cô qua điện thoại: "Đến rồi, xuống đi em yêu."

-

Mạnh Duy Ninh ngồi ở ghế lái phụ, trong xe thoang thoảng một mùi khó chịu, Mạnh Duy Ninh nhăn mũi, đóng cửa xe lại, tùy ý hỏi: "Anh không đến công ty à?"

“Đến rồi.” Trì Hành nhìn đường phía trước, xoay vô lăng, “Xong việc rồi anh mới đến đón em, anh không đi chơi đâu.”

"Được rồi."

Mạnh Duy Ninh không muốn nói nhiều về chủ đề này, mùi hương thoang thoảng trong xe không phải là mùi nước hoa xe hơi của anh ta.

“Mà, hôm qua em đã gặp Phục Minh à?” Sau khi lái xe vào đường chính, hòa vào dòng xe cộ, Trì Hành liền bắt đầu trò chuyện với cô.

Mạnh Duy Ninh sửng sốt, sau đó gật đầu: "Em gặp qua, sao vậy?"

"Hôm qua anh với Phục Minh tán gẫu vài câu, vô tình nói đến em. Cậu ấy hỏi em làm việc ở đâu, anh nói Bệnh viện Y học Cổ truyền Nam Ninh, cậu ấy nói đúng lúc đi lấy thuốc cho em gái, không biết những bệnh viện đó ở đâu rồi hỏi anh có thể đưa cậu ấy đến đó không?"

Lấy thuốc?

Vì thế ngày hôm qua hắn thật sự nhờ cô chỉ đường?

Trì Hành thấy Mạnh Duy Ninh không nói gì, liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu.

Mạnh Duy Ninh cúi đầu, cô vừa cúi đầu, Trì Hành liền nhìn thấy vết bầm vẫn chưa mờ dưới khóe mắt cô.

"Dưới mắt em bị gì vậy? Bị ai đánh à?" giọng điệu của Trì Hành có chút khó chịu.

Mạnh Duy Ninh ngẩng đầu lên và nhìn khuôn mặt của cô trong kính chiếu hậu. Ban đầu vết bầm rất dễ thấy nhưng sau khi cô trang điểm thì đã mờ đi, không ngờ Trì Hành lại để ý.

"Hôm qua ở bệnh viện có một bệnh nhân gây sự, em vô tình bị thương. Lúc đó em nhìn thấy Phục Minh, cậu ấy tình cờ đi ngang qua liền xông vào giúp em kéo bệnh nhân đang đánh nhau ra."

Mạnh Duy Ninh suy nghĩ một chút, sau đó nói thêm: "Nhưng cậu ấy không bảo em dẫn đi lấy thuốc."

“Có lẽ là tự tìm được rồi.” Trì Hành cười cười, đột nhiên nói chuyện phiếm với cô, “Em biết gia cảnh của cậu ấy không?”

Có lẽ Trì Hành thực sự muốn nói, hoặc có thể xuất thân này khiến anh ta khó có thể chịu đựng được, Mạnh Duy Ninh chưa kịp trả lời, anh ta đã chủ động nói ra câu trả lời: “Người giàu nhất thành phố Nam Ninh, cậu con trai mới tìm thấy cách đây không lâu của nhà họ Phục.”

Mạnh Duy Ninh không có hứng thú với những câu chuyện trong giới thượng lưu, nhưng cô cũng đã từng nghe mang máng về nhà họ Phục này.

Nhà họ Phục chỉ có một người con gái, tuổi còn nhỏ, được cưng chiều từ nhỏ nên tính tình hơi có chút tiểu thư, hai tháng trước, vì scandal theo đuổi thần tượng đã làm chấn động cả giới thượng lưu.

Chỉ là, Phục Minh là cậu con trai mới được tìm thấy?

Một đứa con ngoài dã thú, nhưng hình như Trì Hành vừa nói điều gì đó về em gái của Phục Minh.

Nếu nói như vậy, Phục Minh trước đó.

Mạnh Duy Ninh dừng lại một chút.

Cô vừa định nói gì đó thì chiếc xe liền rung lắc dữ dội, theo quán tính, Mạnh Duy Ninh lao người về phía trước và bị dây an toàn kéo lại.

"Mẹ kiếp," Trì Hàng chửi thề, "Thằng nào đâm vào xe bố mày vậy!"

Hình như là bị đâm từ bên trái, Mạnh Duy Ninh nhìn sang bên trái, đúng lúc đó Trì Hành liền hạ cửa sổ xuống.

Bên cạnh anh ta, một chiếc Maybach quen mắt dừng lại.