Chương 47

“Đúng rồi,” Mạnh Duy Ninh nhớ tới tiệm Tiếu Lâm thông điện thoại, “Tiệm váy của Tiếu Lâm lúc đầu nói hôm nay liền có thể đưa váy cưới cho chúng ta, đột nhiên buổi chiều lại gọi điện thoại cùng em nói, muốn xin chậm lại hai ngày, không biết đến lúc đó tới kịp hay không nữa.”

Trì Hành chỉ một thoáng nắm chặt tay, thần sắc khẽ biến, giây lát khôi phục như thường, ứng phó nói: Cô ấy thực sự rất chuyên nghiệp, em không cần lo lắng.”

“Vậy là tốt rồi.”

“Ninh Ninh.” Trì Hành bỗng nhiên xoay người đối mặt Mạnh Duy Ninh, cúi đầu nhìn cô, một tay đem cô ôm vào trong lòng ngực, ở đỉnh đầu của cô nhẹ nhàng cọ cọ, hứa hẹn giống nhau, “Về sau anh và em là chúng ta, chúng ta sẽ có một gia đình ấm áp, anh sẽ vẫn luôn đối đãi tốt với em.”

Thật ra hắn rất ít khi nói lời âu yếm như vậy.Nhưng Mạnh Duy Ninh không nhịn được mà mỉm cười, hồi hộp ôm lấy hắn: “Cảm ơn anh, A Hành.”

-

Đêm trước hôn lễ, mọi chuyện đều chuẩn bị ổn thoả, duy chỉ tiệm váy cưới là có vấn đề.

Mạnh Duy Ninh đang muốn gọi điện thoại cho tiệm định hỏi một chút một chút, liền nhận trước được cuộc gọi điện thoại của tiệm.

“Mạnh tiểu thư đợi lâu rồi, chúng tôi đã phái người đưa váy cưới của cô tới phòng cưới, hiện tại cô liền có thể đi kiểm tra.Chúng tôi tin tưởng cô nhất định sẽ thực sự thích.”

Ban đầu,phòng tân hôn phải đợi ngày hôm sau hôn lễ mới có thể đi, đêm nay Mạnh Duy Ninh là hẳn là đã coi bản thân gả đi, buổi tối cùng nhϊếp ảnh gia từ từ bàn đến chuyện sẽ chụp ảnh ở những điểm nào.

Cô nhìn nhìn thời gian, ước định khoảng chừng thời gian còn có mấy giờ là đến hẹn, hiện tại qua đi xem váy cưới còn kịp, liền thay đổi đầu hướng xe đi tới phòng tân hôn để xem qua.

Không có cô gái nào là không ảo tưởng chính bản thân mặc váy cưới vào sẽ đẹp như nào , Mạnh Duy Ninh cũng không ngoại lệ, huống hồ, váy cưới của cô được chính thiên tài thiết kế cho cô, váy cưới được may rất tỉ mỉ.

Dường như cô rất phấn khích, ra thang máy, ấn mật mã, mở ra cửa phòng, khóe miệng mỉm cười, vừa nhìn thấy trên mặt đất đôi giày cao gót khóe miệng mỉm cười của cô liền đọng lại.

Đại khái qua ba giây, Mạnh Duy Ninh mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn đến phía trước phòng ngủ đi tới .

Thời điểm trước khi mua phòng, cô liền cố ý chọn loại nhà này không quá lớn ba phòng hai sảnh, nghĩ người không nhiều lắm, không gian nhỏ một chút, sẽ có vẻ ấm áp.

Cũng bởi vì như thế, phòng ngủ cùng phòng khách như có chút gần nhau, cô vào gian phòng còn lại, liền có thể thấy lối đi phòng ngủ lộ ra ánh đèn nhỏ.

Phòng khách không có bật đèn, chỉ có cửa chỗ đèn nhỏ sáng lên, bởi vậy, phòng ngủ sáng lên ánh đèn dừng ở khoảng không sáng sủa lối đi nhỏ, như vậy liền có vẻ thấy được.

Như vậy nóng vội, đều không kịp đóng cửa.

Mạnh Duy Ninh dò xét nhẹ bước chân, chậm rãi hướng phòng ngủ phương hướng đi, mỗi một bước, đều như là đạp lên núi đao biển lửa.

Trong l*иg ngực tim đập thình thịch như muốn nhảy ra, như là đánh giá.

Càng đi càng gần, phòng ngủ thanh âm dần dần trở nên rõ ràng.

Va chạm cùng thanh âm thấp thở hổn hển.

Như là thật nhiều năm trước, đi ngang qua ven đường tối tăm hẹp hòi nhỏ đến khi nghe thấy âm thanh trầm thấp sau bức tường.