Mạnh Duy Ninh ngồi ở một góc, cô mặc váy trắng, điềm đạm như cánh hoa sơn chi đang nở rộ.
Giống như lần đầu hai người gặp nhau.
Ai đó vô tình va vào hắn, đánh thức hắn về thực tại.
Phục Minh bước về phía trước, đi về hướng Mạnh Duy Ninh, đi được vài bước thì đột nhiên dừng lại.
Hắn cúi đầu, nhìn quần đùi và dép lào của mình, gãi gãi đầu, sau đó quay người thật nhanh rồi chạy như bay lên lầu.
Chỉ trong vòng vài phút, Phục Minh đã thay một chiếc áo sơ mi trắng và quần âu đơn giản, dưới chân đeo một đôi giày trắng.
Đi xuống được mấy bước, hắn đột nhiên quay lại, một lúc sau mới đi ra, khi ra ngoài, mái tóc mới gội vuốt lên một nửa, thoạt nhìn trông rất thoải mái và gọn gàng, cả người còn thoang thoảng chút hương thơm.
Lần này, hắn không dừng lại hay quay đầu lại mà chạy thẳng về phía Mạnh Duy Ninh.
Khi đến gần, hắn lại giảm tốc độ, tỏ ra rất nhàn nhã, hắn ngồi xuống bên cạnh Mạnh Duy Ninh, thản nhiên hỏi: “Chị dâu, sao hôm nay chị lại có thời gian rảnh mà đến đây vậy?”
Thứ Mạnh Duy Ninh cảm nhận được đầu tiên chính là mùi thơm nhàn nhạt của hoa sơn chi, cop vừa quay người lại thì nhìn thấy Phục Minh.
Không phải phục vụ nói hắn không có ở đây sao, sao lại về sớm như vậy?
Mạnh Duy Ninh chỉ là nhất thời nổi hứng muốn đến đây, Phục Minh hỏi cô như vậy, kỳ thật là có chút làm cô khó xử, bởi vì cô thật sự không biết cô đến đây vì cái gì.
"Cậu mới về à?" Mạnh Duy Ninh tùy ý hỏi.
"Ưm, em mới ra ngoài về, trời hơi nóng nên đi tắm một chút."
“Ừm.” Mạnh Duy Ninh kỳ thực cũng không có gì muốn nói với hắn, thứ nhất là bởi vì hai người không quen biết nhau, thứ hai là thân phận của hai người có chút khó xử.
Nhưng, trong nháy mắt, Mạnh Duy Ninh liền nhớ tới cảnh đêm qua hắn bất chấp mưa to đến giúp mình, cả người ướt sũng, vì vậy lại hỏi: "Cậu bị cảm à?"
“Dạ?” Phục Minh sửng sốt một chút, “Cảm gì cơ?”
“Đêm qua cậu ướt hết người mà.”
“Cái này sao?” Phục Minh nhướn mày, cười nói: “Có thuốc chị kê thì không lo bị cảm nữa.”
Thời tiết mùa hạ chính là như vậy, đêm hôm trước vẫn mưa xối xả, ngày hôm sau lại nắng như đổ lửa.
"Ừm, cậu chú ý một chút, tối qua vất vả cho cậu rồi."
“Không sao đâu, chỉ là chuyện nên làm thôi.” Ánh mắt Phục Minh dừng lại trên ly gardenia mà cô đã uống hết một nửa. “Chị thích loại rượu này không?”
Mạnh Duy Ninh cầm chiếc ly lên, lắc nhẹ, cô đưa lên chiếc miệng nhỏ, nhấp một ngụm, hài lòng nheo mắt lại: “Thích.”
Quyến rũ như một con cáo nhỏ.
Phục Minh rũ mắt, theo thói quen muốn sờ điếu thuốc trong túi.
Túi quần rỗng tuếch, hắn ngẩng đầu lên nhìn xung quanh rồi chặn người phục vụ lại, "Cho anh một ly gardenia.”
“Thích là được.” Hắn nói.
Quán bar quả thực rất ồn ào, Mạnh Duy Ninh ngồi cách hắn không xa cũng không gần, cô chỉ lời hắn nói có chút không rõ.
Nhưng hình như cô lại nghe thấy.
Hắn nói, thích là được.
Trì Hành cũng hay nói như vậy, mỗi lần mua đồ cho cô, anh ta đều có thói quen hỏi cô: “Em thích không?”
Mặc kệ thích hay không thích, mỗi lần như vậy, cô luôn đáp lại: “Thích”.
Anh ta mỉm cười đáp lại: “Chỉ cần em thích là được”.
Cô không phải là người thích làm phiền người khác nên chỉ cần có người tặng đồ cho cô, nếu đối phương hỏi có thích không, cô sẽ luôn nói mình thích.
Nhưng, vừa nãy, có vẻ không giống nhau.
Phục Minh hỏi cô có thích không, cô nói cô thích, là vì cô thật sự thích nên mới nói như vậy.
Loại rượu này tên là Gardenia Drunk, quả thực cô rất thích nó.
Một chút chua thoang thoảng, một chút ngọt đọng lại cuống họng, một chút mùi rượu nhè nhẹ, dư vị tựa như có chút hương hoa sơn chi.
Hương sơn chi thoảng trong hương rượu dường như là sự hoàn thiện cho loại rượu này.
Loài hoa yêu thích của cô cô là hoa sơn chi.
Ở thời điểm này, hai người dường như có điểm tương đồng.
"Ly này làm như thế nào?" Mạnh Duy Ninh hỏi, lời vừa nói ra, cô lập tức hối hận.
Hắn là chủ quán bar nên sẽ không chịu trách nhiệm pha chế và không biết pha chế, cô hỏi hắn như vậy, có phải là làm hắn khó xử rồi không?
Cô vừa nghĩ tới đây, Phục Minh liền đáp: “Thực ra ly này làm rất đơn giản, nhưng cách biểu đạt lại thì hơi phiền phức chút, hay chị dâu cùng em đến quầy bar, em pha cho chị xem."