Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dụ Dỗ Trúc Mã

Chương 3: Câu dẫn

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Chú Trương, chú gọi điện lại nói Cố Diên hôm nay ngủ lại đây.”

Cố Diên nghe Phong Hi Niên mở miệng, vui vẻ chạy đến ôm anh. Cố Diên thật sự không muốn về, mà nguyên nhân chính là ba cô đại khái sẽ mang người phụ nữ kia về nhà. Cố Diên biết đời trước cô chỉ nghe lời nói từ một phía, nhưng ba cô tìm một người mẹ kế như thế này, cũng không phải là đèn cạn dầu.

Phong Hi Niên mới từ trong lốc xoáy tìиɧ ɖu͙© rút ra một chút lý trí, động tác này của Cố Diên lại lần nữa làm anh muốn nhấm nháp cô.

“Diên Nhi, em đã từ bỏ Lâm Viễn rồi sao?” Phong Hi Niên luyến tiếc đẩy cô ra, nhưng trong lòng cũng muốn biết suy nghĩ chân thật của Cố Diên.

Lâm Viễn, tên này, đời trước hại cô còn chưa đủ thảm hay sao, tuy rằng cuối cùng Lâm Viễn bị Phong Hi Niên đưa vào tù, nhưng thương tổn mà anh ta gây ra vĩnh viễn để lại.

“Sao lại để ý đến anh ta?” Cố Diên tự nhiên không còn nhớ rõ thời cao trung gióng trống khua chiên mà thổ lộ với Lâm Viễn, cũng không rõ Phong Hi Niên nói cô từ bỏ cái gì, từ bỏ thù hận đối với anh ta?

Nhưng câu trả lời của cô vào tai Phong Hi Niên thành cô không muốn từ bỏ Lâm Viễn, hiện tại cô tiếp cận anh, để làm Lâm Viễn thương tâm. Nghĩ như thế, Phong Hi Niên bất giác ôm người trong lòng mình càng chặt.

Cố Diên không biết suy nghĩ của Phong Hi Niên, cô thật sự rất quý trọng cơ hội được làm lại từ đầu này, chỉ muốn cùng Phong Hi Niên ở bên nhau, đời trước bọn họ có quá nhiều tiếc nuối, đời này, cô sẽ không giẫm lại vết xe đổ.

“Thời gian không còn sớm, em nghỉ ngơi sớm một chút.” Phong Hi Niên làm sao không muốn ôm cô mãi, nhưng lại lo lắng cho thân thể cô.

Cố Diên nhìn nhìn thời gian, rõ ràng mới 9 giờ. Nhưng nghĩ lại, cô biết từ lúc học cao trung Phong Hi Niên đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp, ngày thường trừ bỏ học tập, đại bộ phận thời gian còn lại đều vội vàng làm việc.

Cố Diên tuy rằng có chút luyến tiếc, nhưng cũng biết cô không nên tuỳ hứng làm phiền anh.

Cô ngoan ngoãn gật đầu, bên này, người hầu đã mang quần áo cùng đồ dùng cá nhân tới, Phong Hi Niên liền chuẩn bị ra ngoài.

“Anh Hi Niên, ngủ ngon.” Bộ dáng của cô ngoan ngoãn đến cực điểm.

Cố Diên vệ sinh cá nhân, chăm sóc da xong, cô chọn một bộ váy ngủ hai dây không quá lộ liễu, đem đầu tóc tuỳ ý búi lên, chuẩn bị đi tìm Phong Hi Niên

Cố Diên thật tri kỷ mà làm cho anh một ly Espresso, cô biết Phong Hi Niên có lẽ rất bận, cô chỉ muốn đưa cà phê cho anh, công việc của anh cô không giúp được gì, nhưng cô vẫn hy vọng ở thời điểm anh mệt mỏi, có thể giúp anh nghỉ ngơi thoải mái.

Cố Diên không cần hỏi quản gia cũng biết Phong Hi Niên đang ở trong thư phòng.

Cô đi đến cửa thư phòng, cửa không đóng, cô liền dựa người vào cửa xem thiếu niên đang chuyên tâm làm việc ở kia.

Trước kia, cô biết Phong Hi Niên đẹp, nhưng bộ dáng anh làm việc mê người như thế này, cô rất ít khi nhìn thấy.

Bên này, Phong Hi Niên cùng vài giám đốc tổ chức hạng mục gọi điện thoại bàn công việc. Mấy tên giám đốc rõ ràng cảm giác được tâm tình ông chủ hôm nay tựa hồ thật không tồi, hy vọng mỗi ngày tâm tình của ông chủ đều tốt.

Phong Hi Niên vừa nâng đầu liền thấy Cố Diên ở ngoài cửa, nói không bị sắc đẹp đánh vào thị giác là gạt người.

Cố Diên lớn lên thật xinh đẹp, đẹp nhưng lại không biết tự ý thức, cô có đôi mắt to, môi thì đỏ, da thịt trắng như tuyết, vài sợi tóc tuỳ ý rơi xuống càng làm cho cô gái vốn thanh thuần trẻ trung thêm phần gợi cảm, cô chỉ mặc một cái váy ngủ hai dây, dáng người thon thả chỗ nào nên có thì đều có càng là nhìn không sót gì.

Ánh mắt Phong Hi Niên tối đi, nhìn thấy cô đi đến trước mặt anh.

“Em đem cà phê cho anh.” Buông ly cà phê ra, Cố Diên rất tự giác xoay người rời đi.

“Cố Diên, em đây là trần trụi câu dẫn anh.” Thanh âm trầm thấp của anh truyền đến, anh đứng dậy giữ chặt cổ tay cô. Kéo cô lại, hương thơm trên người thiếu nữ lại chui vào cánh mũi của anh, khiến cả người anh đều muốn bốc hoả.

Anh vốn dĩ muốn buông tha cô hôm nay. Nhưng cô lại tới câu dẫn anh?

Cố Diên: ??

Cô chỉ tới đưa cà phê, chính là câu dẫn?

“Em không có.” Thanh âm cô mang theo chút uỷ khuất.

Nhưng Phong Hi Niên lại không để ý tới lời phủ nhận của Cố Diên, anh ôm cô đi vào phòng.
« Chương TrướcChương Tiếp »