Chương 2: Đút ăn cháo (hơi H)

Biệt thự Phong gia.

Cố Diên nằm trên giường của anh, có muôn vàn nỗi lòng, cô chỉ nhớ đại khái là bỗng nhiên bị ngất xỉu, Phong Hi Niên mới tốt bụng đem cô về nhà.

Chỉ là cô không có nhớ quá rõ ràng, lúc cô té xỉu, thiếu niên trước nay trấn định không biết nội tâm có bao nhiêu sợ hãi, càng không biết ở trước mặt mọi người cô bị anh ôm chạy ra khỏi trường học, đã vinh hạnh được đứng đầu hot search của web trường.

Cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng Phong Hi Niên mãi chưa quay lại, cô đang chuẩn bị ra ngoài tìm anh, vừa mở cửa, đã đâm sầm vào l*иg ngực cường tráng của thiếu niên.

Hơi thở thanh mát của anh nháy mắt vây quanh cô, đời trước hai người không thiếu những hành động “tiếp xúc thân mật”, nhưng Cố Diên vẫn không tự giác mà đỏ mặt.

Bên này, Phong Hi Niên sợ cô theo quán tính mà ngã ra sau, liền vội vàng duỗi tay ôm lấy Cố Diên, một ngày lại tiếp xúc thân mật tới hai lần, anh thật vất vả mới có thể áp xuống được du͙© vọиɠ, lại lần nữa tâm trí bị cô làm cho xao động.

“Ngô... anh Hi Niên, anh đã trở lại.”

Phong Hi Niên cho rằng cô sẽ đẩy anh ra, nhưng không ngờ rằng, cô lại làm nũng trong ngực anh. Cô không đẩy anh ra, anh thật sự không thể đảm bảo sẽ không làm ra những chuyện khiến cô khóc thút thít.

Vì thế, anh chủ động buông bàn tay đang ôm eo cô, cũng cố tính kẽo giãn khoảng cách của hai người.

“Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?” Anh đều dựa theo khẩu vị của cô mà bảo phòng bếp làm. Nhưng nhìn dáng vẻ này, đến đũa cô cũng chưa động.

“Không phải... là em đang đợi anh.” Cố Diên vội vàng phủ nhận, tuy rằng dây thần kinh phản xạ hơi chậm, nhưng cô cũng cảm nhận được sự xa cách của Phong Hi Niên.

“Chờ anh?”

“Em muốn anh Hi Niên đút em ăn.” Cố Diên nói đúng tình hợp lý.

Đời trước, cô bởi vì thân thể không tốt, hay bị ốm vặt, Phong Hi Niên dù bận cũng sẽ dành thời gian tới chăm cô ăn cơm, mỗi một muỗng đều tự tay anh đút. Cố Diên biết mình hiện tại cậy sủng mà kiêu, nhưng cô rất muốn kéo mối quan hệ của hai người trở nên thân mật hơn.

Từ lúc học cao trung, quan hệ của cả hai ngày càng xa cách, loại chuyện cùng nhau ăn cơm lại càng hiếm khi xảy ra, cô hiện tại cư nhiên muốn anh đút cô ăn cơm? Trong lòng Phong Hi Niên có rất nhiều nghi vấn, thậm chí có phỏng đoán, ngay từ đầu cô khóc thương tâm như vậy là do Lâm Viễn từ chối ăn cơm cùng cô, hiện tại cô là đang tìm kiếm sự an ủi trên người anh?

Phong Hi Niên không ngại Cố Diên xem anh là thế thân, nhưng anh tưởng tượng nếu cô ở chỗ anh được an ủi sau lại chạy đi làm nũng với Lâm Viễn, anh thật không biết chính mình sẽ làm ra hành động “thương tổn” cô như thế nào. Anh khắc chế bản thân không đi tìm cô, nhưng hiện tại cô lại đứng trước mặt trêu chọc anh, bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì, anh không muốn lại buông tay.

Cố Diên không biết ý nghĩ trong lòng Phong Hi Niên, thấy anh nửa ngày đều không có động tác gì, cô có chút không vui, đang muốn ngồi xuống tự mình ăn, không ngờ, lại bị anh kéo vào trong lòng, đặt cô ngồi trên đùi anh.

“Diên Nhi, muốn ăn cái gì trước?

Cố Diên không nghĩ tới Phong Hi Niên sẽ đút cô ăn ở tư thế này, lại lần nữa bị hơi thở của anh vây quânh, trong lòng cô tràn đầy ấm ấp, ban nãy Phong Hi Niên cố ý xa cách nháy mắt đều quên sạch.

“Em muốn ăn cháo trước.” Cố Diên nhớ rõ chú Trương nấu cháo hải sản là ngon nhất, đời trước do thân thể không tốt mà rất nhiều móm ăn không ăn được, ít nhiều đều là một tay chú Trương nấu cháo cho cô ăn.

Phong Hi Niên đút từng muỗng từng muỗng cháo chậm rãi đưa đến miệng cô, nhìn cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở của Cố Diên, phản ứng của thân thể bán đứng anh. Lần trước lúc cãi nhau, cô còn luôn miệng nói anh đừng ỷ vào quan hệ quen biết nhiều năm mà quản cô, khi đó, anh không muốn phản bác lại cô, trước giờ anh chưa bao giờ xem cô là em gái, anh không có cách nào chấp nhận việc cô thích người khác.

“Còn muốn ăn cái gì?” Một chén cháo nhỏ nhưng Phong Hi Niên lại đút thật chậm, hy vọng thời gian ôm cô có thể lâu hơn một chút.

“Anh Hi Niên, anh cũng mau ăn cơm đi, hương vị cháo rất ngon, em múc cho anh một chén.”

Phong Hi Niên nhìn cô gái tay chân luống cuống múc cháo cho anh, phảng phất như cô bé ngày nhỏ hay ríu rít đi sau lưng anh trở lại rồi.

“Cháo này ăn ngon sao?” Anh nhớ rõ cô thích ăn đồ ngọt, không đặc biệt thích ăn cháo.

“Ăn ngon nha, anh nếm thử liền biết.”

Phong Hi Niên nhận lấy chén cháo từ tay Cố Diên, đặt ở một bên, lại lần nữa kéo cô ngồi vào trong lòng.

“Bây giờ anh thử.”

Giọng nói vừa dứt, anh liền hôn xuống, lúc bắt đầu chỉ như chuồn chuồn lướt nước, môi anh chạm nhẹ vào môi cô, thấy cô không cự tuyệt, anh liền hôn sâu hơn, chậm rãi mυ"ŧ vào, tiến sâu thêm một bước.

Gần như vậy, khiến hô hấp của cô có chút không ổn định, Phong Hi Niên vốn chỉ muốn thử một chút, lại đem chính mình sa vào hương thơm của cô, độ ẩm trong không khí không ngừng dâng cao, thân thể kêu gào muốn nhiều hơn nữa.

Cố Diên cảm nhận được bàn tay đặt bên hông cô không ngừng siết chặt, một bàn tay giữ lấy đầu cô, trời đất quy cuồng, đã bị anh đè dưới thân.

Phong Hi Niên cạy môi lưỡi cô ra, gia tăng nụ hôn này, đầu óc Cố Diên trống rỗng, đời trước hai người không phải không có hành động thân mật, nhưng trong trí nhớ của cô Phong Hi Niên trước nay là một người ôn nhu thân sĩ, sợ làm cô thương tổn, nhưng hiện tại anh lại vô cùng bá đạo mà chiếm lấy hơi thở của cô, phảng phất giống như con mãnh thú được giải thoát.

Tim Cố Diên đập ngày càng nhanh, cô chìm đắm vào nụ hôn của anh, nhưng một trận đập cửa kéo hai người về hiện thực.

“Thiếu gia, Cố gia gọi điện đến, bảo sẽ cho xe đến đón Cố tiểu thư.”

Phong Hi Niên nghe được lời nói của quản gia, khó khăn lắm mới có thể dừng lại, cô gái bị anh đè dưới thân quần áo đều bị làm cho hỗn độn, đôi mắt xinh đẹp bởi vì động tình càng thêm câu người, môi đỏ hơi sưng, như muốn lên án hành động vừa rồi của anh.

Thiếu chút nữa, hai người đã lau súng cướp cò, nha đầu này, có biết hậu quá nếu vừa rồi không cự tuyệt anh không?

“Anh đưa em về nhà.” Thanh âm của anh có chút khàn khàn, đang muốn bế cô từ trên giường xuống.

Đầu óc Cố Diên có chút loạn, hai người vừa rồi tình cảm mãnh liệt như vậy, hiện tại anh quay đầu muốn đưa cô về nhà?

“Em không muốn về nhà.”

Anh nghe cô nói, tâm tình giống như tàu lượn siêu tốc.

“Anh Hi Niên, em không muốn về nha. Em muốn ở lại với anh.”

_______________

Chương trước mình có nhầm lẫn xưng hô giữa Phong Hi Niên và Cố Diên, mình đã beta lại rồi nha!