Chương 16: Tai nạn

Mới sáng sớm, Cố Diên đã bị dọa sợ.

Trong điện thoại, chú Lưu quản gia nói sẽ cho xe tới đón cô, bên này Cố Diên đã chạy đi gọi xe taxi, cô cũng không biết mình đến bệnh viện thế nào nữa.

“Hôm qua lúc cậu chủ vẫn còn ý thức, cậu ấy không muốn tôi báo cho cô biết, ông bà chủ đều ở nước ngoài, cũng đang trên đường quay về rồi. Hiện giờ cậu chủ chưa tỉnh, tôi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định gọi cho cô Cố.

Chú Lưu làm việc ở nhà họ Phong đã nhiều năm, cũng nhìn hai người lớn lên, đương nhiên biết tầm quan trọng của Cố Diên trong lòng Phong Hi Niên, lần này cũng là lần đầu tiên ông ấy làm trái ý của Phong Hi Niên.

Cố Diên nhìn cậu thiếu niên đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, nghĩ đến tối qua anh vẫn còn ôm cô như vậy, trong lòng như bị từng nhát dao cứa qua. Nước mắt cô mà cố vẫn luôn kìm nén cuối cùng cũng không kiềm chế được trào ra.

“Sao anh ấy lại bị tai nạn vậy?”

“Dạo gần đây hình như cậu chủ bận làm thực nghiệm ở nhà. Mỗi lần đều đến quá nửa đêm, lần này tài xế đến phòng thực nghiệm đón cậu chủ, trên đường về đυ.ng phải một người say rượu...”

“Cô Cố yên tâm, đây là bệnh viện tốt nhất cả nước, cũng là bệnh viện cao cấp dưới trướng tập đoàn Phong thị, cậu chủ sẽ không có chuyện gì đâu, chỉ có điều tình hình cậu ấy hiện giờ rất phức tạp, bác sĩ nói cậu chủ bị hôn mê, cậu ấy có thể cảm nhận được mọi thứ, nhưng cơ thể lại như có ý thức riêng của nó.” Chú Lưu cũng chỉ trần thuật lại lời của bác sĩ, ông ấy không hề hiểu nguyên nhân căn bản trong đó.

“Vì vậy tôi mới to gan liên lạc với cô Cố, muốn cô đánh thức cậu chủ.” Giọng chú Lưu tuy bình tĩnh nhưng cũng không tránh khỏi nghẹn ngào.

Cố Diên cũng dần ngừng khóc, bây giờ không phải là lúc khóc, anh Hi Niên vẫn cần cô.

Cô thay bộ đồ vô trùng, ngồi trước giường bệnh của Phong Hi Niên, nơi này yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng của các thiết bị y tế, Cố Diên nhìn thiếu niên nằm trên giường bệnh, lòng đầy suy nghĩ.

Lúc này, y hệt như thời điểm đó.

Kiếp trước sau khi cô chết, anh Hi Niên tuyệt vọng biết bao. Nghĩ như vậy, lòng Cố Diên càng thêm dày vò, dường như ngày càng kịch liệt hơn, đau đớn hơn.

Thật ra, ngày hôm qua cô đã dần hiểu ra, kiếp trước cô thường nghĩ thế giới rộng lớn, không có nơi nào là nhà của mình, nhưng hiện giờ cô đã hiểu rồi, nơi nào có anh Hi Niên, nơi đó chính là nhà của cô. Đó là nơi cô cảm thấy vô cùng an tâm, là mái nhà duy nhất của cô sau khi mẹ ra đi.

“Anh Hi Niên, Diên Nhi đợi anh tỉnh lại, em sẽ luôn đợi anh.”

Cô nắm lấy tay anh, thấp giọng nói.