Chương 30

Vì trong nhà đã thuê dì Nguyệt và chuyên gia dinh dưỡng nên trong thời gian ở cữ, Khương Ngưng không đến ở viện mà ở nhà cho thoải mái.

Thỏa Thỏa rất ngoan, ăn no là ngủ, không quấy khóc, da dẻ ngày càng trắng trẻo, mắt hai mí to tròn long lanh luôn nhìn thế giới với vẻ tò mò.

Đến ngày đầy tháng, khuôn mặt của cậu bé đã có nét giống Lục Thời Kì.

Ban đầu khi phát hiện ra điều này, Khương Ngưng có hơi lo lắng, sợ bị Thẩm Yến nhìn ra manh mối.

Nhưng mấy ngày liên tiếp trôi qua, mỗi lần Thẩm Yến bế Thỏa Thỏa yêu thương đều không nhận ra, Khương Ngưng mới hơi yên tâm.

Cô biết rõ đây là con trai của Lục Thời Kì, nên mới đặc biệt chú ý đến những điểm giống nhau giữa Thỏa Thỏa và Lục Thời Kì.

Nhưng anh cả lại không biết gì, chỉ liên tưởng đến những người có quan hệ huyết thống với Thỏa Thỏa, ví dụ như mũi và hàng mi cong vυ"t giống Khương Ngưng, tóc đen dày giống Thẩm Tịch lúc nhỏ, miệng thì giống anh ấy.

Anh cả mỗi ngày đều bận rộn công việc, một năm cũng chưa chắc gặp Lục Thời Kì được mấy lần, không thể nào lúc nhìn cháu ngoại của mình lại liên tưởng đến Lục Thời Kì không hề liên quan.

Hôm nay Thẩm Yến tan làm sớm, vừa về đến nhà đã bế lấy cháu ngoại cưng nựng không rời.

Như chợt nhớ ra điều gì, anh ấy nhìn Khương Ngưng: “Ông nội nói tiệc đầy tháng của Thỏa Thỏa phải tổ chức lớn, họ hàng trong nhà đều mời cả rồi, còn có cả bạn bè của anh và Thẩm Tịch nữa, chỉ còn thiếu mấy cô bạn thân của em thôi, anh đã soạn thảo danh sách khách mời gửi cho em rồi đấy, em xem còn ai cần bổ sung không.”

Nói rồi anh ấy đưa điện thoại cho Khương Ngưng.

Khương Ngưng mở tập tin, lướt qua danh sách những cái tên quen thuộc.

Cho đến khi một cái tên quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, đồng tử cô hơi co lại, các đốt ngón tay cầm điện thoại vô thức siết chặt.

Một lát sau, cô giả vờ như vô tình hỏi: “Anh cả, Lục Thời Kì này… có phải là người bạn ở Đồng Thành của anh không?”

Thẩm Yến “ừm” một tiếng, nhìn sang: “Lúc em ở Đồng Thành anh đã gửi WeChat của cậu ấy cho em rồi, bảo em có việc gì thì nhờ cậu ấy giúp đỡ, sao em không thêm WeChat của người ta?”

Khương Ngưng chột dạ né tránh ánh mắt của Thẩm Yến: “Em với anh ấy không quen biết, em sợ bạn trai em biết được sẽ ghen. Hơn nữa, bạn của anh… cũng chưa chắc đã đáng tin.”

“Người ta đường đường là tổng giám đốc một tập đoàn, thế nào cũng hơn hẳn cái gã bạn trai trước của em, chỉ giỏi ba hoa dỗ dành con gái nhà người ta, không có tiền đồ lại muốn ngồi mát ăn bát vàng.”

“…”

Thẩm Yến nhìn đứa cháu ngoại trong lòng, lại hỏi cô: “Đợi Thỏa Thỏa lớn lên, em định nói với con trai thế nào về bố của nó đây?”

Khương Ngưng: “Cứ nói thật là qua đời vì tai nạn xe thôi.”

“Cũng được, dù sao người cũng đã mất rồi, sau này anh sẽ cố gắng không nói xấu người đàn ông đó nữa, tránh sau này Thỏa Thỏa lớn lên nghe được không hay.”

Khương Ngưng vẫn còn bận tâm đến người trong danh sách, lại hỏi: “Ngày đầy tháng của Thỏa Thỏa, bạn bè của anh có đến đông đủ không?”

Thẩm Yến suy nghĩ giây lát: “Chưa chắc. Người tên Lục Thời Kì mà em vừa nhắc đến có thể sẽ không đến đâu, cậu ấy là người coi trọng công việc như mạng sống, có khi không có thời gian.”

Nghe được câu trả lời mình mong muốn, Khương Ngưng mới thở phào nhẹ nhõm, ban đầu cô còn tưởng Lục Thời Kì sẽ đến.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, anh vốn là người đặt công việc lên hàng đầu, cô biết điều đó từ lâu rồi.

Lúc trước Lục Thời Kì từ chối kết hôn với cô, trong lòng Khương Ngưng đã từng rất giận anh. Bây giờ thời gian trôi qua đã lâu, cô phát hiện ra bản thân mình đã sớm buông bỏ.

Anh theo chủ nghĩa độc thân, lại chỉ thích công việc, kỳ thực lúc trước có thật sự kết hôn với anh cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Huống hồ hiện tại cô đã có con trai bên cạnh, sớm đã thoát khỏi chấp niệm mà Khương Hòa năm xưa mang đến cho cô, không còn cố chấp tìm một người đàn ông có thể toàn tâm toàn ý với mình để kết hôn nữa.

Nếu Khương Hòa đã không thể thay đổi suy nghĩ. Vậy thì cuộc đời của chính cô cũng không nên sống để chứng minh điều gì đó cho Khương Hòa xem.

Cô rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, nên cũng không còn oán trách Lục Thời Kì nữa.

Thẩm Yến bỗng nhiên khịt mũi, nhìn Khương Ngưng: “Ngửi thấy mùi gì rồi, có phải thằng bé ị không?”

Khương Ngưng nói: “Chắc là vậy, anh bế lại đây cho em đi, anh ngày thường bận rộn, chắc là không biết thay đâu.”

“Trong nhà nhiều người như vậy, đâu cần em phải động tay, cơ thể em còn chưa hồi phục hẳn, cứ nghỉ ngơi cho khỏe.”

Thẩm Yến vừa nói vừa gọi dì Nguyệt đến, cùng dì ấy lau chùi cho Thỏa Thỏa.

Khương Ngưng thấy nhẹ nhõm, dựa vào đầu giường nhìn, bỗng nhiên nói: “Anh, sau này anh kết hôn nhất định sẽ là một người chồng tốt, một người cha tốt. Nhưng mà anh cũng không còn nhỏ nữa rồi, sao vẫn chưa nghĩ đến chuyện tìm một chị dâu cho em?”

Thẩm Yến nửa đùa nửa thật nói: “Em với Thẩm Tịch đã đủ khiến anh lo lắng rồi, giờ lại thêm một Thỏa Thỏa nữa, anh nào có nhiều thời gian như vậy?”

“Theo như lời anh nói thì đến bây giờ anh vẫn chưa có bạn gái là lỗi của bọn em sao?”

“Chứ gì nữa?”

Nói đùa xong, Khương Ngưng hiếm khi nghiêm túc: “Anh, anh phải để ý đến chuyện tìm bạn gái đi, đừng có lúc nào cũng một mình như vậy.”

Thẩm Yến đứng bên cạnh bàn thay tã, dưới sự hướng dẫn của dì Nguyệt tự tay thay tã cho Thỏa Thỏa: “Được, anh biết rồi.”

“Giọng anh là đang lảng tránh em đấy. Anh cũng hai mươi tám tuổi đầu rồi, sao chẳng lo nghĩ gì cả?”

Thẩm Yến quay đầu lại nhìn cô, mỉm cười: “Vừa sinh con trai xong đã bắt đầu lo lắng đến chuyện hôn nhân của anh trai rồi sao?”

Khương Ngưng: “Trong nhà không ai giục anh, chẳng lẽ em gái như em đây lại không thể giục anh? Anh, không nhẽ anh chưa từng gặp cô gái nào vừa mắt?”

Thẩm Yến thay tã xong thì bế Thỏa Thỏa lên, vừa trêu chọc cháu ngoại vừa hỏi cô: “Tiểu Ngũ, em thấy anh hợp với cô gái như thế nào?”

Ban đầu cô cứ nghĩ Thẩm Yến sẽ lại lảng tránh mình, nào ngờ anh ấy đột nhiên hỏi ngược lại.

Khương Ngưng bị hỏi ngẩn người, chậm lại hai giây mới nói: “Kiểu nào cũng được, anh trai em ưu tú như vậy, kiểu con gái nào cũng xứng với anh.”

Thẩm Yến hơi cụp mắt xuống, như đang trầm ngâm điều gì đó: “Em thấy, nhỏ tuổi hơn một chút thì sao?”

Anh ấy nhìn sang, “Nhỏ hơn em một chút.”

“?”

“Nhỏ hơn cả em á?” Khương Ngưng nhanh nhạy nắm bắt được một chút thông tin, chẳng lẽ anh trai cô thật sự có người mình thích rồi?

Nhìn thấy Thẩm Yến do dự như vậy, Khương Ngưng có chút bồn chồn nuốt nước miếng: “Anh, cái đó…” Cô muốn nói lại thôi, “Người ta đã thành niên chưa?”

Thẩm Yến nhìn cô, không nói nên lời: “Em đang nghĩ gì vậy? Đương nhiên là đã thành niên rồi.”

“Thành niên rồi à.” Khương Ngưng thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì được chứ, hai người tự nguyện là được.” Hiếm khi nghe thấy Thẩm Yến nhắc đến con gái, Khương Ngưng không khỏi tò mò: “Anh, đối phương là sinh viên đại học sao? Có ảnh chụp không, cho em xem thử?”

Khóe miệng Thẩm Yến giật giật: “Căn bản không có người đó, lấy đâu ra ảnh chụp? Anh chỉ là giả sử thôi.”

Anh ấy cũng không nhìn Khương Ngưng, bế Thỏa Thỏa đi ra ngoài, “Em nghỉ ngơi đi, anh bế thằng bé đi cho ông nội xem.”

Khương Ngưng: “…”

Ế, sao lại còn ngại ngùng nữa vậy?



Tiệc đầy tháng của Thỏa Thỏa được tổ chức vào ngày thứ 49, là ngày hoàng đạo do ông nội đích thân xem.

Không chắc là hôm đó Lục Thời Kì có đến không, Khương Ngưng lấy cớ dì Nguyệt nói tháng đầu tiên sau sinh tốt nhất nên ở cữ tròn hai tháng, cho nên không đến khách sạn dự tiệc, chỉ để Thẩm Yến và Thẩm Tịch đưa Thỏa Thỏa đi.

Vì Thỏa Thỏa còn nhỏ nên không ở lại bữa tiệc quá lâu, sau khi bế ra cho họ hàng bạn bè xem qua thì được đưa về trước.

Tiệc tàn, đợi đến tối khách khứa giải tán hết, Thẩm Yến và Thẩm Tịch đem đống quà nhận được hôm nay bày hết ra phòng khách, để Khương Ngưng xem có món nào thích không.

Quà mọi người tặng đều na ná nhau, không ngoài những món đồ chơi trẻ em, vòng cổ vàng, khóa trường mệnh, bát vàng, thìa vàng, bàn tính vàng,… Mỗi món quà đều được đựng trong những chiếc hộp tinh xảo, trên mỗi chiếc hộp đều ghi tên người tặng.

Khương Ngưng tùy ý nhìn qua vài món, ánh mắt dừng lại trên chiếc hộp trang sức nhỏ bằng gỗ kim tơ nam. Trên nắp hộp dán một tấm nhãn đỏ, vài chữ Thảo dát vàng được viết bằng bút lông: Tổng giám đốc Lục Thời Kì của tập đoàn Lục thị.

Một tên cuồng công việc như anh thì có thể tặng Thỏa Thỏa thứ gì ra hồn chứ?

Chắc là chẳng bỏ tâm tư gì đâu.

Theo như cách làm việc thường ngày của người đàn ông đó, Khương Ngưng đoán chắc chắn anh đã giao việc này cho thư ký Chu, thư ký Chu lại tùy tiện tìm một món đồ quý giá nào đó gói lại, thay anh tặng cho xong chuyện.

Nghĩ vậy, cô cố tình lờ chiếc hộp đó đi, mở những món quà bên cạnh.

Sau khi tháo được vài hộp, mắt Khương Ngưng cứ bất giác liếc về phía đó.

Cuối cùng, cô giả vờ tiện tay cầm lấy, mở ra.

Cô muốn xem thử rốt cuộc là thứ gì mà lại qua loa lấy lệ như vậy.

Bên trong là một mặt dây chuyền bằng ngọc Hòa Điền, trên mặt khắc hình một chú hổ con đang vờn bướm, trông thật tinh nghịch, sống động như thật.

Hổ lại vừa đúng là con giáp của Thỏa Thỏa.

Khương Ngưng vốn thích đá quý, ngày thường cũng nghiên cứu không ít, đối với ngọc thạch cũng có chút am hiểu.

Khối ngọc Hòa Điền này chất ngọc ôn nhuận tinh tế, trong sáng như mỡ đông, là loại bạch ngọc thượng hạng. Người yêu ngọc đều xem “bạch ngọc” như bảo vật trong ngọc, mà bạch ngọc trắng lại càng là bảo vật trong bảo vật.

Đối với ngọc, điều quan trọng nhất chính là chất ngọc.

Loại bạch ngọc này cho dù không cần điêu khắc thêm gì, cứ thế mang ra thị trường cũng đủ khiến các nhà sưu tầm tranh nhau giành giật, huống chi khối ngọc này còn được chạm khắc tinh xảo sống động như vậy, càng nâng cao giá trị của nó.

Nói là giá trị liên thành cũng không ngoa.

Khương Ngưng đang quan sát khối ngọc, Thẩm Yến cũng phát hiện ra sự độc đáo của nó, bèn cầm lấy xem, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Lục Nhị sao đột nhiên lại hào phóng như thế? Không phải là đưa nhầm quà đấy chứ?

Thẩm Yến vừa nghĩ vừa cầm điện thoại lên gửi tin nhắn WeChat cho Lục Thời Kì: [Cậu tặng quà quý giá như vậy sao? Chắc chắn không phải thư ký của cậu lấy nhầm chứ?]

Lục Nhị: [Cũng không biết nên tặng gì, vừa hay trong nhà có một khối ngọc, bèn tìm người chạm khắc chút. Lần trước cậu nói em gái cậu thích “Pink Royal”, muốn tôi chuyển nhượng lại cho cậu mà tôi không đồng ý, tôi và cậu quen biết nhiều năm, biết cậu xem trọng em gái, khó khăn lắm mới mở lời với tôi một lần. Nhưng mà “Pink Royal” đó đối với tôi có ý nghĩa đặc biệt, lần trước từ chối cậu tôi cũng rất áy náy, khối ngọc này coi như là bù đắp vậy.]

Hóa ra là vì chuyện mấy tháng trước anh ấy hỏi xin viên kim cương hồng kia.

Thẩm Yến vốn đã không để tâm đến chuyện này, không ngờ Lục Nhị vẫn còn nhớ.

Nghe anh nói vậy, trong lòng Thẩm Yến không khỏi cảm động.

Lục Thời Kì vốn là người ngoài lạnh trong nóng, những ai quen biết anh đều biết anh là người một khi đã coi ai là anh em thì tuyệt đối sẽ hết lòng hết dạ, đối xử chân thành với người đó.

Anh đối xử với Thẩm Yến như vậy, đối xử với Mộ Du Trầm cũng như thế.

Lúc trước nhà họ Mộ vì dự án phát triển đảo Hạc Liên mà đứt gãy chuỗi vốn, rơi vào khủng hoảng, Mộ thị chao đảo, chỉ còn dựa vào một mình Mộ Du Trầm gồng gánh.

Lúc đó có biết bao nhiêu người tránh nhà họ Mộ như tránh tà, thậm chí còn có kẻ muốn nhân cơ hội đạp thêm một cước.

Ngay lúc Mộ thị sắp sụp đổ, Lục Thời Kì lại đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, một mình thuyết phục ban lãnh đạo tập đoàn Lục thị đầu tư cho Mộ Du Trầm.

Lúc đó, Lục Thời Kì còn chưa phải là tổng giám đốc tập đoàn Lục thị, anh có thể khiến cho những lão già cổ hủ chỉ biết đến lợi ích của tập đoàn nghe theo lời anh mà cam tâm tình nguyện bỏ tiền ra, chắc chắn là đã phải chịu áp lực rất lớn, hứa hẹn với bọn họ những lợi ích quan trọng nào đó.

Sau này, Mộ thị thoát khỏi khủng hoảng, ban lãnh đạo tập đoàn Lục thị chỉ nghe theo một mình Lục Thời Kì, gạt bỏ hoàn toàn chức vị chủ tịch Lục, cũng đủ thấy Lục Thời Kì là người có tầm nhìn và bản lĩnh hơn người trong giới kinh doanh.

Chỉ là Lục Nhị vì quá nặng tình nên đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thể quên được đoạn tình cảm trước kia.

Hôm nay, lúc thư ký Chu đến đưa quà, Thẩm Yến có hỏi thăm tình hình của Lục Nhị.

Thư ký Chu nói, hiện tại Lục Thời Kì đang dốc hết sức lực vào công việc, hoàn toàn không cho phép bản thân được nhàn rỗi. Ông cụ Lục và bà cụ Lục thường xuyên khuyên anh đừng nên liều mạng như vậy, nhưng hoàn toàn vô dụng.

Trong lòng thầm cảm khái, Thẩm Yến nhắn lại cho Lục Thời Kì: [Cảm ơn cậu, dù bận rộn công việc cũng phải chú ý sức khỏe, tôi chưa muốn phải đến Đồng Thành tiễn cậu sớm như vậy.]

Lục Nhị: [Tôi khỏe lắm, sau này ai tiễn ai còn chưa biết được đâu.]

Thẩm Yến lắc đầu cười khẽ.

Cất điện thoại đi, anh ấy đưa mặt dây chuyền ngọc cho Khương Ngưng: “Miếng ngọc này đông ấm hè mát, là vật tốt, nếu em thích thì cứ giữ lấy đi.”

“Cũng được.”

Nghĩ đến việc dù sao Lục Thời Kì cũng là người cung cấp “giống” cho đứa trẻ này ra đời, lại hiếm khi hào phóng tặng quà tốt như vậy. Khương Ngưng trực tiếp đeo mặt dây chuyền lên cổ Thỏa Thỏa, “Vậy thì cho Thỏa Thỏa của chúng ta đeo chơi đi.”



Để tiện cho Thỏa Thỏa đi học sau này, Khương Ngưng đã mua một căn hộ trong khu vực trường học ở Lan Thành, khu Giản Khê Đình.

Sau khi Thỏa Thỏa được ba tuổi, Khương Ngưng gửi bé đến trường mẫu giáo, căn biệt thự ở khu Giản Khê Đình cũng vừa kịp dọn vào ở.

Thoắt cái đã là mùa đông thứ tư Khương Ngưng trở về Lan Thành.

Năm nay Lan Thành hiếm khi có một trận tuyết lớn, cả thành phố được bao phủ bởi lớp tuyết trắng xóa, trông vô cùng yên tĩnh.

Trong tòa nhà công ty trang sức Venice Phi thuộc tập đoàn Bạc Thương, Khương Ngưng trong bộ trang phục công sở đang ngồi trong văn phòng, trên tay tùy ý lật xem bản thảo thiết kế trang sức do bộ phận thiết kế gửi đến.

Điện thoại trên bàn làm việc đổ chuông, cô liếc nhìn rồi nghe máy: “Anh, có chuyện gì vậy?”

Thẩm Tịch hỏi: “Anh cả nói chiều nay em đi đón Thỏa Thỏa ở trường mẫu giáo à?”

“Ừm, em vừa từ Thụy Sĩ về hôm nay, mấy ngày rồi chưa gặp thằng bé, để em đi đón. Gần đây không phải anh đang chuẩn bị cho concert sao, anh cứ lo việc của anh đi.”

“Cũng không bận lắm, anh cả nói lát nữa cùng đến nhà em ăn cơm.”

“Ừm, được.”

Cúp điện thoại, Khương Ngưng nhìn đồng hồ, đã ba giờ rưỡi chiều.

Bốn giờ chiều trường mẫu giáo tan học, cô vội vàng đứng dậy thu dọn đồ đạc, lái xe đến trường mẫu giáo.

Cổng trường mẫu giáo hơi tắc đường, Khương Ngưng đỗ xe khá xa, xỏ đôi giày cao gót đi bộ đến cổng trường.

Đã đến giờ tan học, Thỏa Thỏa đeo cặp sách nhỏ cùng mấy bạn nhỏ được giáo viên trường mẫu giáo dẫn ra.

Thỏa Thỏa nhìn thấy Khương Ngưng thì vui mừng vẫy tay: “Mẹ ơi, mẹ ơi, con ở đây!”

Khương Ngưng mỉm cười véo má con trai, chào hỏi giáo viên xong, cô nắm tay con trai về nhà.

Ngồi vào ghế trẻ em phía sau, Khương Ngưng cúi người giúp bé thắt dây an toàn, dịu dàng hỏi: “Mấy ngày nay mẹ không ở Lan Thành, con tự đi học có ngoan không?”

“Rất ngoan ạ, cậu đưa con đi học, con không hề khóc nháo.”

“Thật sao, vậy thì ngoan lắm.” Cô nói rồi hôn lên trán con trai một cái, “Thưởng cho con.”

Trên đường lái xe về nhà, Thỏa Thỏa ngồi ở ghế sau nói chuyện với Khương Ngưng: “Mẹ ơi, trong số các phụ huynh đến trường mẫu giáo đón các bạn thì mẹ là đẹp nhất, các bạn học cùng lớp đều khen mẹ đẹp ạ.”

“Vậy sao?” Khương Ngưng cầm vô lăng, nhướng mày, “Vậy chứng tỏ các bạn học cùng lớp với con đều rất có mắt nhìn.”

Thỏa Thỏa lại tự mãn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên: “Giáo viên nói riêng với con, con là người đẹp trai nhất lớp.”

Cậu bé nhìn Khương Ngưng: “Mẹ, cả hai chúng ta đều đẹp, vậy bố có đẹp trai không ạ? Con nghe cậu nói mẹ rất yêu bố, cho nên lúc đó mới nhất quyết sinh con ra, vậy bố mất rồi mẹ không giữ lại ảnh của bố để làm kỷ niệm sao? Con muốn xem ảnh của bố, nhan sắc của bố không khiến gia đình ta xấu hổ chứ ạ?”

Khóe miệng Khương Ngưng khẽ giật giật, bình tĩnh nói: “Bố con mất nhiều năm rồi, người đã khuất núi thì không nên nhắc đến thường xuyên, ngoan nào, chúng ta đừng nhắc đến bố con nữa nhé.”

Thỏa Thỏa uể oải: “Tại sao không thể nhắc đến người đã khuất ạ?”

“Bởi vì…” Khương Ngưng thoáng khựng lại, bịa chuyện nói, “Bố con và chúng ta đã không còn là người của cùng một thế giới nữa rồi, nếu còn bị người của thế giới này nhắc đến, nhớ nhung không quên, bố con mà biết được nhất định sẽ muốn sống lại. Nhưng người chết không thể sống lại, bố con muốn sống lại mà không sống lại được, chắc chắn sẽ rất đau lòng.”

Thỏa Thỏa còn chưa hiểu được ý nghĩa của sự sống và cái chết, chỉ biết người chết sống trên trời, ban đêm sẽ biến thành sao.

Nghe Khương Ngưng nói, cậu bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên suy nghĩ một hồi: “Mẹ nói rất có lý, vậy chúng ta đừng nhắc đến bố nữa, như vậy bố sẽ ngoan ngoãn chết trên trời, không muốn sống lại nữa.”

Khương Ngưng: “…..”