Chương 1

Gió thu kèm theo mưa kéo dài suốt một đêm, hoa quế ngoài cửa sổ rơi rụng đầy đất, trong không khí ẩm ướt tràn ngập mùi hương ngọt ngào.

Khi ánh ban mai đầu tiên ló dạng, những bông hoa vàng trên mặt đất nở rộ rực rỡ.

Giữa lúc Khương Ngưng nửa tỉnh nửa mơ, một hương hoa thoang thoảng len vào đầu mũi, hàng mi vừa dài vừa dày của cô gái khẽ rung động, đôi mày thanh tú giãn ra.

Rẹt——

Rèm cửa nặng nề được kéo sang một bên, ánh nắng tràn ngập khắp căn phòng.

Ánh sáng chói chang làm phiền giấc ngủ nông của Khương Ngưng. Cô khẽ nhíu mày, chậm rãi hé mắt với vẻ khó chịu khi bị đánh thức khỏi giấc mơ đẹp, đôi mắt đen láy nhìn về phía nguồn sáng.

Người đàn ông với dáng người cao thẳng đứng trước cửa sổ, những ngón tay thon dài hơi cong lên, từ tốn cài từng chiếc cúc áo sơ mi.

Dưới ánh nắng, khớp ngón tay của người đàn ông rõ ràng chắc khỏe, sống mũi cao, đôi môi mỏng, quanh người toát ra cảm giác xa cách cấm dục.

Hóa ra là anh, Lục Thời Kì.

Nhớ lại đêm qua ân ái mặn nồng, tâm trạng Khương Ngưng vô cùng thoải mái, cơn giận dữ khi bị đánh thức cũng tan đi phần lớn.

Cô khẽ nheo mắt, lười biếng chống tay lên đầu, nghiêng người nhìn anh, dáng vẻ uể oải nhưng thỏa mãn.

Cùng với động tác đó, chiếc áo ngủ bằng lụa màu hồng trên người cô nhẹ nhàng trượt xuống vài phân, mái tóc dài hơi xoăn xõa trên vai, tôn lên làn da trắng như tuyết.

Ánh mắt Lục Thời Kì lướt qua cổ áo hờ hững của cô, mơ hồ nhìn thấy dấu hôn trên ngực người phụ nữ, đáy mắt anh hơi tối sầm.

Nhận ra ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông, Khương Ngưng kéo áo ngủ lên, mặt hơi đỏ.

Anh đi công tác xa quá lâu, thế nên đêm qua mới không kiềm chế được như vậy, Khương Ngưng thậm chí không nhớ nổi người đàn ông này đã để cô ngủ lúc nào.

Lúc cô đang ngẩn người, Lục Thời Kì bước đến, một bóng đen phủ lên khuôn mặt trắng trẻo mịn màng của người phụ nữ.

Hàng mi dài của Khương Ngưng khẽ run, cô ngước mắt nhìn lên.

Người đàn ông đang cúi đầu nhìn cô, trong đôi mắt hổ phách ánh lên một chút dịu dàng: “Chúng ta kết hôn đi.”

Khương Ngưng sững sờ, hơi ngơ ngác: “Anh nói gì vậy?”

“Tôi nói, chúng ta kết hôn đi.” Lục Thời Kì rất kiên nhẫn lặp lại từng chữ một.

Anh quỳ một gối xuống, nắm lấy tay cô, đeo chiếc nhẫn kim cương được cắt tỉa đẹp mắt vào ngón tay cô.

Lưu ý quan trọng trước khi đọc truyện:

✓Vui lòng đọc kỹ truyện để thấy các ký tự cần thiết mà Làn đã cho sẵn trong truyện, các ký tự này sẽ giúp bạn đọc được trọn vẹn bộ truyện. Tuyệt đối KHÔNG ĐỌC LƯỚT hoặc ĐỌC NHẢY CÓC chương, vì rất dễ bị bỏ sót thông tin.

✓Làn sẽ không giải quyết các bình luận hoặc tin nhắn tương tự như “Vì sao tôi đọc tới đó thì nội dung truyện bị khác hay nhầm tên nhân vật….”. Đọc được truyện bình thường hay không là tùy thuộc vào bạn cả nhé.

✓Các bạn có thể cân nhắc trước khi đọc để không phải cảm thấy khó chịu. Rất cảm ơn các bạn đã ghé qua trang nhà Làn.

Nhịp tim của Khương Ngưng trong khoảnh khắc này tăng nhanh, không thể tin vào mắt và tai mình.

“Anh, muốn kết hôn với em?”

Người đàn ông này không phải là kiên quyết không kết hôn sao?

Âm mưu, chắc chắn là có âm mưu!

Cảm giác hiện tại rất không thật, Khương Ngưng đang định hỏi anh có chuyện gì xảy ra thì một tiếng chuông cuộc gọi WeChat đột ngột vang lên từ bàn đầu giường.

Không biết ai lại thiếu tế nhị như vậy, lại dám làm phiền cô lúc này.

Tiếng chuông cuộc gọi WeChat ngày càng lớn, vang vọng khắp nơi khiến người ta không thể bỏ qua, Khương Ngưng nghe mà đau đầu, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, xung quanh quay cuồng——

Lúc mở mắt ra, Khương Ngưng đang nằm sấp trên bàn làm việc, Mia cầm điện thoại lắc lắc: “Khương Ngưng, điện thoại của cậu kêu này.”

Khương Ngưng nhìn Mia, sau đó lại đưa mắt liếc nhìn xung quanh, cuối cùng chầm chậm liếc nhìn ghi chú người gọi đến: Thẩm Tứ.

Còn tưởng Lục Thời Kì thật sự cầu hôn cô, hóa ra chỉ là giấc mơ đẹp trong giờ nghỉ trưa.

Cô cầm điện thoại áp vào tai, vừa “Alo” một tiếng thì bên kia cúp máy, ngay sau đó nhận được một tin nhắn WeChat.

Thẩm Tứ: [Cuộc phỏng vấn sắp bắt đầu rồi, Tiểu Ngũ, khi nào có thời gian anh sẽ nói chuyện với em.]

Khương Ngưng lườm nguýt, có phỏng vấn thì không thể gọi cho cô sau được sao?

Cô đang mơ mà.

Lục Thời Kì đang cầu hôn cô đấy!

Cầu hôn!!!

Khương Ngưng nắm chặt tay, tức giận đến điên cuồng.

Mia dùng khuỷu tay khẽ đυ.ng vào cô, thì thầm: “Tỉnh táo lại đi, giờ nghỉ trưa đã kết thúc rồi, cẩn thận lát nữa chị Lam đến kiểm tra lại gây khó dễ cho cậu đấy.”

Khương Ngưng hơi ngồi thẳng lưng dậy, vẻ mặt không mấy quan tâm: “Chị ấy không ưa tôi cũng đâu phải một ngày hai ngày, kệ chị ấy đi, dù sao tôi cũng không định ở lại đây lâu.”

Mia ngạc nhiên: “Cậu định nghỉ việc à?”

“Ừm.” Khương Ngưng chống cằm, cả người trông mệt mỏi: “Tôi đã viết đơn xin nghỉ việc rồi.”

Mia nhìn dáng vẻ này của cô, suy đoán: “Chẳng lẽ là vì chị Lam hay gây khó dễ cho cậu?”

“Tất nhiên là không, tôi đâu có để tâm đến chị ấy.”

Mia thấy cô cố tỏ ra cứng rắn thì thở dài: “Chúng ta mới tốt nghiệp đại học, mức lương hiện tại không cao nhưng chức vụ lễ tân này dù sao cũng là vị trí hành chính của tập đoàn Lục thị, cơ hội thăng tiến sau này rất nhiều, cố gắng tích lũy kinh nghiệm và thể hiện tốt thì tương lai còn có thể gia nhập văn phòng thư ký của tổng giám đốc. Cậu phải suy nghĩ cho kỹ, một khi nghỉ việc rồi muốn tìm một công ty lớn có cơ chế thăng tiến nội bộ và phúc lợi tốt như vậy đâu dễ dàng.”

Sau gần vài tháng tiếp xúc, Mia cảm thấy gia cảnh của Khương Ngưng có lẽ không mấy khá giả.

Lễ tân hành chính là bộ mặt của tập đoàn Lục thị, đại diện cho hình ảnh của tập đoàn, đối với cách nói chuyện, khí chất và trang phục đều có yêu cầu nghiêm ngặt. Trong thời gian làm việc phải mặc đồng phục của tập đoàn, áo sơ mi trắng kết hợp với áo khoác vest màu xanh đậm, váy ôm và giày cao gót.

Đồng phục của tập đoàn Lục thị rất đẹp, nhưng nhìn lâu cũng dễ nhàm chán, các đồng nghiệp ở quầy lễ tân thường mặc thường phục đi làm, đến công ty rồi mới vào phòng thay đồ thay đồng phục.

Khương Ngưng là trường hợp hiếm hoi, mỗi ngày đi làm và tan làm đều mặc đồng phục.

Có lần ăn cơm, Mia nửa đùa nửa thật hỏi cô là tại sao lại thích đồng phục của tập đoàn Lục thị đến vậy, các đồng nghiệp chưa bao giờ thấy cô mặc thường phục.

Khương Ngưng nói quần áo của cô sau khi tốt nghiệp đều gửi về quê rồi, chỉ mang theo quần áo mùa hè, giờ vào thu rồi không thể mặc được. Công ty phát ba bộ đồng phục, thay đổi mỗi ngày là đủ rồi.

Mia ‘dịch’ những lời của cô, thu được những thông tin sau: Chuyển mùa rồi, bên cạnh không có quần áo dày, lại không có tiền mua; Quê nhà xa, tiền vé đắt, không muốn về lấy.

Kết hợp với việc cô không đeo một món trang sức nào, đủ để thấy gia cảnh thực sự không giàu có.

Mia phải công nhận rằng Khương Ngưng eo thon chân dài, dáng người đầy đặn, lại có một khuôn mặt xinh đẹp trời ban, đặc biệt là đôi mắt hồ ly đầy quyến rũ. Một cô gái như cô ấy nhìn thẳng vào đôi mắt đó cũng thường không nhịn được mà mặt đỏ tim đập loạn.

Một người đẹp như vậy, dù mỗi ngày đều mặc đồng phục của Lục thị một cách đơn điệu thì vẫn tỏa sáng rạng ngời.

Mỗi ngày đi làm và tan làm ngang qua đại sảnh, số lượng đồng nghiệp nam giả vờ vô tình nhìn về phía quầy lễ tân không ít. Có những người mặt dày hơn, còn chủ động tiến đến chào hỏi Khương Ngưng, tặng một số món ăn sáng và quà vặt…

Không có ai ngoại lệ, Khương Ngưng đều từ chối thẳng thừng.

Mia chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi nhỏ: “Chẳng lẽ cậu không muốn làm việc nữa không phải vì chị Lam gây khó dễ cho cậu, mà là vì cậu chủ Lục?”

Lời vừa dứt, Mia nhìn thấy một chiếc Bugatti màu mè đỗ trước sảnh, cậu chủ Lục trẻ trung và hào nhoáng bước xuống xe, tiện tay ném chìa khóa cho nhân viên bảo vệ ở cửa, bước nhanh về phía họ.

Mia vội dùng khuỷu tay khẽ đυ.ng vào Khương Ngưng, ra hiệu cho cô nhìn về phía đó.

Lục Thời Lâm hay còn gọi là cậu chủ Lục, là con trai thứ ba của nhà họ Lục, cũng là em trai của sếp Lục Thời Kì.

Mấy ngày nay anh ta công khai theo đuổi Khương Ngưng, tặng hoa và quà không ít, hành động vô cùng khoa trương, khắp tập đoàn đều biết chuyện.

Tuy nhiên, theo Mia biết thì Khương Ngưng không hề rung động trước sự theo đuổi của cậu chủ Lục, những món quà nhận được cuối cùng đều được gửi trả lại cho thư ký của anh ta.

Về điểm này, Mia rất khâm phục sự kiên định của Khương Ngưng, đó là cậu chủ Lục của tập đoàn Lục chứ không đùa, gia thế khỏi phải bàn, ngoại hình cũng đẹp trai phong lưu, tính cách vui vẻ hài hước, lúc nào cũng cười nói vui vẻ, chưa từng thấy anh ta nổi giận với ai.

Đối mặt với sự theo đuổi mãnh liệt như vậy, người thường khó lòng chống đỡ nổi.

Khương Ngưng không hề biết suy nghĩ trong lòng Mia, cô liếc nhìn Lục Thời Lâm đang đi về phía họ, chợt cảm thấy mệt mỏi.

Lại phải đối phó với vị tổ tông này nữa rồi.

Lục Thời Kì và anh ta là anh em ruột, nhưng sao lại khác biệt đến vậy? Nếu Lục Thời Kì cũng nhiệt tình tìm cô như thế thì thật tuyệt vời làm sao.

Hôm nay cô thực sự không có tâm trạng tốt, bèn giả vờ không nhìn thấy anh ta, mặt không cảm xúc cúi đầu xem danh sách khách đến thăm hôm nay.

Người đàn ông dừng lại trước bàn làm việc, tự nhiên đặt tay lên mặt bàn, nhiệt tình chào hỏi: “Tiểu Ngưng Ngưng, bận rộn à?”

Khương Ngưng cố nhịn cơn ớn lạnh, nghiêm túc kiểm tra danh sách khách thăm, như thể không nghe thấy.

Mia vội cười đáp: “Làm sao chúng tôi bận rộn bằng cậu chủ Lục được chứ.”

“Chọc tôi à?” Lục Thời Lâm cười khẩy, ngước nhìn Mia, vẻ mặt nghịch ngợm: “Khắp tập đoàn này ai mà không biết tôi là người rảnh rỗi nhất.”

Việc kinh doanh của tập đoàn luôn do anh cả và anh hai quản lý, Lục Thời Lâm không có chí tiến thủ, cả ngày chỉ biết ăn chơi hưởng lạc.

Mia: “Cậu chủ đang ẩn mình chờ thời, sau này sẽ làm nên chuyện lớn.”

Lục Thời Lâm dùng ngón trỏ chỉ vào Mia: “Cậu chủ Lục thích những người biết nói chuyện, tôi đang muốn đổi thư ký, nhìn em cũng hợp đấy, hay là chuyển em sang làm thư ký cho tôi nhé?”

Mia ngạc nhiên trợn tròn mắt, không thể tin được mà chỉ vào bản thân: “Tôi ạ?”

“Đúng vậy.” Lục Thời Lâm liếc nhìn Khương Ngưng, “Chỉ cần em có thể khiến tôi không bị trả lại quà.”

Mia: “…”

Hóa ra là Khương Ngưng đã trả lại tất cả những món quà anh ta tặng, thế nên anh ta mới nói muốn đổi thư ký.

“Cậu chủ Lục, việc này hơi khó cho tôi rồi.” Mia cười gượng.

Lục Thời Lâm thấy Khương Ngưng vẫn nhìn danh sách khách thăm, bèn nghiêng người về phía đó: “Trong danh sách này có ai đến tìm tôi không?”

Cuối cùng Khương Ngưng cũng ngẩng đầu, mỉm cười: “Cậu chủ Lục, để tôi xem giúp anh.”

“Hôm qua có một cô gái họ Lâm đến tìm anh, tự xưng là bạn gái cũ của anh, nói không tìm được người của cậu chủ Lục, điện thoại cũng không gọi được, cho nên đã đến tập đoàn. Chúng tôi nói anh không có ở đây, cô Lâm không tin, còn định vào văn phòng của anh, sau đó bị bảo vệ ngăn lại.”

Khương Ngưng lại chỉ vào một chỗ khác: “Còn có một cô gái họ Triệu, nói là quen biết anh một tuần trước, muốn hẹn anh gặp mặt, đã để lại số liên lạc.”

Khương Ngưng định tìm tiếp, Lục Thời Lâm ấn vào danh sách khách thăm trên tay cô: “Tôi chỉ gặp cô gái họ Triệu một lần, cô ấy lại đến tìm tôi là ý muốn riêng của cô ấy, không liên quan gì đến tôi. Còn cô gái họ Lâm kia, chính em cũng nói là bạn gái cũ đó thôi, lâu lắm rồi, hơn nữa lúc đó là cô ấy nɠɵạı ŧìиɧ rồi bỏ tôi, em đừng hiểu lầm, tôi là người rất chung thủy, tuyệt đối không phải là kẻ đào hoa.”

Khương Ngưng cười: “Cậu chủ Lục, tôi chỉ báo cáo công việc thôi, anh không cần phải giải thích với tôi.”

Lục Thời Lâm: “Tôi đang theo đuổi em, đương nhiên có nghĩa vụ phải giải thích.”

“Tiêu Ngưng Ngưng…”

Lục Thời Lâm còn muốn nói thêm điều gì đó thì Mia đột nhiên nói: “Sếp Lục!”

Khương Ngưng và Lục Thời Lâm đều nhìn về phía cửa.

Một người đàn ông cao lớn mặc tây trang đeo cà vạt bước vào, theo sau anh là một nhóm người. Đường nét khuôn mặt anh giống với Lục Thời Lâm, nhưng vì ít cười nên trông lạnh lùng cao quý hơn. Trong từng cử chỉ hành động đều toát ra sự sắc bén và uy quyền của một người nắm giữ chức vụ cao đã lâu.

Người trước mặt trùng lặp hoàn hảo với người trong giấc mộng xuân của Khương Ngưng.

Người đàn ông tình cờ nhìn sang, bắt gặp ánh mắt của Khương Ngưng giữa không trung, lưng Khương Ngưng bất giác thẳng lên.

Nhưng Lục Thời Kì chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn cô một cái, cuối cùng nhìn về phía em trai anh là Lục Thời Lâm, giọng điệu bình tĩnh: “Theo anh đến văn phòng.”

Sau đó cùng mọi người bước vào thang máy.

Anh trai đã gọi thì Lục Thời Lâm không dám chậm trễ. Anh ta chào Mia và Khương Ngưng rồi đi theo anh.

Quầy lễ tân cuối cùng cũng khôi phục sự yên bình, Mia thì thầm: “Lần này Sếp Lục đi công tác lâu nhỉ. Lâu lắm rồi không gặp anh ấy.”

Khương Ngưng nhìn về phía thang máy dành riêng cho chủ tịch, lơ đãng đáp: “Ừ, đã hai mươi tám ngày rồi.”

“Trời ơi!” Mia đập bàn, như ngửi thấy thông tin nào đó, “Cậu thực sự nhớ rõ như vậy sao?!”

Khương Ngưng ngoảnh mặt đi, vẻ mặt không thay đổi: “Tất nhiên là tôi không nhớ rõ. Trưa hôm nay ở căng tin tình cờ nghe thấy người ở văn phòng chủ tịch nói là sếp đi công tác đã hai mươi tám ngày rồi thôi.”

Mia không hề nghi ngờ cô, cũng không hỏi thêm: “Mà tôi nói này, cậu chủ Lục nhìn cũng khá tốt, chắc chắn sẽ là một người chu đáo ân cần, sao cậu không cân nhắc thử xem?”

Khương Ngưng mỉm cười: “Mắt cậu bị làm sao đấy? Vừa nhìn anh ta là biết đây là kiểu thiếu gia phong lưu thấy trăng quên đèn rồi. Hôm nay anh ta đối xử chu đáo ân cần với tôi, ngày mai anh ta cũng sẽ chu đáo ân cần với người khác như thế.”

“Không phải anh ta vừa nói mình là người bị đá trong mối tình trước sao? Cũng đáng thương mà.”

“Vậy mà cậu cũng tin à?”

“Ừ nhỉ, lời của anh ta không thể tin được.” Mia gật đầu đồng tình, thở dài: “Hầu hết con cái nhà giàu đều như thế này. Thật hiếm có người nào biết ‘giữ mình trong sạch’ như sếp Lục của chúng ta. Nhưng đáng tiếc là anh ấy chỉ tập trung vào công việc, chưa bao giờ để bất kỳ người phụ nữ nào vào mắt, nổi tiếng là theo chủ nghĩa không kết hôn. Muốn gả cho một người như anh ấy chắc chỉ là mơ tưởng hão huyền thôi.”

Khương Ngưng nhớ ra vừa rồi ánh mắt của Lục Thời Kì không dừng lại trên người cô mấy giây, cô mím môi, công tắc trên đầu bút chữ ký kêu tách một tiếng.



Buổi chiều là khoảng thời gian đặc biệt khó khăn với Khương Ngưng.

Đến khi tan sở, cuối cùng cô cũng đã suy nghĩ kỹ, lấy lá thư xin nghỉ việc đã viết từ lâu ra.

Sau khi tốt nghiệp, cô đến Lục thị làm việc là chỉ để theo đuổi Lục Thời Kì, thế nhưng đã gần ba tháng kể từ khi gia nhập công ty, cô vẫn chưa có nhiều cơ hội gặp Lục Thời Kì.

Sau đó cô nghe nói Lục Thời Kì là người theo chủ nghĩa độc thân, thế là cô đã tham gia một bữa tiệc tối mà Lục Thời Kì sẽ tham dự, tạo cơ hội để ở riêng với anh. Trong lúc trò chuyện, cô giả vờ lơ đãng thể hiện rằng cô chỉ muốn yêu đương chứ không muốn kết hôn, cô và anh là một dạng người, rất phù hợp để hẹn hò.

Tối hôm đó, Lục Thời Kì không xa vời như Khương Ngưng tưởng tượng, hai người trò chuyện rất vui vẻ, còn uống khá nhiều rượu.

Sau đó, cô chủ động yêu cầu Lục Thời Kì đưa cô về khách sạn, anh cũng không từ chối.

Tối hôm đó, Lục Thời Kì đưa cô về phòng nhưng không rời đi.

Mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên.

Từ đêm đó hai người xác định mối quan hệ yêu đương, nói là sẽ hẹn hò một thời gian để thử.

Ai ngờ sáng hôm sau lúc Khương Ngưng thức dậy, Lục Thời Kì đã lặng lẽ ra đi, không để lại lời nào.

Khương Ngưng trở lại công ty mới biết anh đã đi công tác.

Trước đây cô tự tin cho rằng mình đẹp như tiên nữ, rất có sức quyến rũ, bất cứ người đàn ông nào cô muốn đều có thể có được, ngay cả khi anh bỏ rơi cô mà không nói lời nào, cô cũng tự an ủi bản thân là có thể công việc của anh quá bận rộn, chắc chắn anh sẽ giải thích cho cô hiểu.

Nhưng hôm nay khi nhìn thấy thái độ của Lục Thời Kì, anh dường như không hề nhớ đến cô, Khương Ngưng đã hoàn toàn bị kích động.

Có vẻ như tối hôm đó anh nói muốn hẹn hò với cô chỉ là muốn lăn giường với cô, không phải là thật lòng.

Đồ đàn ông tồi!

Cô tưởng rằng anh khác với phần lớn đàn ông trên thế giới này, không ngờ đều là một loại.

Trước đây cô mù quáng, bị mỡ lợn bôi vào lòng nên mới muốn theo đuổi anh.

Tối hôm đó coi như cô bị chó cắn, bây giờ cái tập đoàn tồi tàn này ai muốn ở thì ở đi, bà đây không phục vụ nữa!

Cầm theo lá thư từ chức đến trước cửa phòng làm việc của chị Lam, Khương Ngưng dùng ngón tay gõ gõ nhưng bên trong không có động tĩnh gì.

Cô vừa định gõ cửa lần nữa thì một đồng nghiệp đi ngang qua nói: “Cô đang tìm chị Lam à? Nhà chị ấy có việc nên về sớm rồi.”

Khương Ngưng nhìn cánh cửa phòng làm việc đóng chặt, sắc mặt u ám.

Đúng là mọi việc đều không thuận lợi.

Đơn xin nghỉ việc chưa nộp được, Khương Ngưng đành phải đợi đến ngày mai. Cô trở về chỗ làm việc, nhét phong bì vào túi xách, các đồng nghiệp đã về gần hết, cô cũng thu dọn đồ đạc để về nhà.

Ra khỏi công ty, Khương Ngưng nhận được tin nhắn của chủ nhà nhắc nhở phải đóng tiền thuê nhà. Cô trực tiếp trả lời chủ nhà là quý sau sẽ không thuê nữa, hai ngày tới sẽ thu dọn đồ đạc để chuyển đi.

Tin nhắn được gửi đi, cô cất điện thoại chuẩn bị ra ngoài gọi xe về nhà.

Đi được vài bước thì bỗng nhiên trời đổ mưa, những đám mây âm u bao phủ trên đầu.

Gió thu lạnh buốt cuốn theo mưa phùn, lạnh đến mức khiến người run cầm cập.

Khương Ngưng nghiến răng, dùng túi xách che đầu, chạy nhanh về phía trạm xe buýt gần đó.

Đang là giờ cao điểm tan tầm, còn là trung tâm thương mại của Đồng Thành, ở đây có rất nhiều người gọi xe, mỗi khi taxi chạy đến luôn có một đám người lao lên, cả nam lẫn nữ tranh nhau để giành chỗ ngồi.

Lớn lên trong nhung lụa, Khương Ngưng hiếm khi trải qua những cảnh tượng như vậy, giờ lại đi giày cao gót nên không có cơ hội đến gần taxi.

Cô mở ứng dụng gọi xe, số người xếp hàng chờ xe đã gần chạm mốc ba chữ số.

Mưa càng lúc càng lớn, tâm trạng dồn nén cả ngày hôm nay của Khương Ngưng bỗng chốc rơi xuống đáy vực.

Qua làn mưa mù, một chiếc Bentley màu đen ở phía xa đang chạy về phía này.

Lục Thời Kì đi công tác mấy ngày nay rất bận, cộng thêm việc chưa quen giờ giấc, hôm nay tan làm sớm hơn mọi khi.

Ngồi ở ghế sau, anh vừa kết thúc cuộc điện thoại công việc, cất điện thoại đi, vô tình nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở trạm xe buýt phía trước bên phải.

Cô mặc đồng phục nhân viên của tập đoàn Lục Thị, áo vest khoác ngoài và váy ôm sát tôn lên vóc dáng mảnh mai uyển chuyển, mái tóc dài xoăn nhẹ buông xõa trên vai bị gió thổi bay trông có vẻ hơi rối, nhưng vẫn không thể che giấu vẻ đẹp kiêu sa của gương mặt.

Lục Thời Kì nhớ lại bữa tiệc tối vài ngày trước, cô mặc một chiếc váy đỏ rực rỡ, chủ động đến gần anh để bắt chuyện.

Chiêu trò của cô không phải là cao siêu, nhưng bất ngờ là anh lại không cảm thấy khó chịu.

Chuyện sau đó có lẽ là do ảnh hưởng của rượu, nhưng đã làm rồi thì Lục Thời Kì không có gì phải trốn tránh trách nhiệm.

Ngày hôm sau anh phải đi công tác nước ngoài gấp, trước khi đi anh đã để lại một tờ giấy cho cô, giải thích nguyên do và ghi lại số liên lạc của mình. Tuy nhiên, trong suốt những ngày công tác, Khương Ngưng không hề gọi điện cho anh.

Lúc đầu Lục Thời Kì còn muốn nhờ người điều tra cô, nhưng sau đó lại thôi. Có lẽ anh vô tình gặp phải một cao thủ tình trường, đêm đó đối với cô chỉ là một sự hứng thú nhất thời, không hề nghĩ đến việc dây dưa với anh nhiều hơn.

Lục Thời Kì có cảm giác bị người ta chơi đùa, anh đã từ chối rất nhiều người phụ nữ muốn theo đuổi mình, cuối cùng lại rơi vào tay một cô gái hư hỏng.

Có điều công việc của anh đã rất bận rộn, vốn dĩ cũng không định kết hôn, chuyện đêm đó cứ coi như bị một con mèo hoang cào vài cái, sớm đã không để tâm.

Lục Thời Kì luôn nghĩ cô là con gái của một gia đình giàu có nào đó, bởi vì chiếc váy dạ hội và trang sức cô đeo đêm đó rất đắt tiền, nhưng không ngờ chiều nay lại nhìn thấy cô ở quầy lễ tân của công ty.

Hóa ra cô lại là nhân viên của Lục Thị.

Lục Thời Kì không thể đoán được cô, nhưng đã bị cô chơi đùa một lần rồi, anh sẽ không ngu ngốc đến mức bị chơi đùa lần thứ hai.

Anh lạnh lùng ngoảnh mặt đi, không để ý đến người phụ nữ bên ngoài.

Buổi chiều cao điểm còn gặp trời mưa, đường càng tắc nghẽn, hàng loạt xe nối đuôi nhau thành một dãy dài.

Trước bảng hiệu bến xe buýt, Khương Ngưng nhận ra chiếc xe của Lục Thời Kì, ban đầu nhìn qua màn mưa cô không chắc chắn lắm, nhưng sau khi nhìn kỹ một lúc, cô xác định đúng là logo và biển số xe của anh, quyết định đi về phía này.

Đứng lâu như vậy, lúc này cô đã lạnh run cầm cập, mức độ tức giận cũng lên đến đỉnh điểm khi nhìn thấy chiếc xe này.

Lục Thời Kì xuất thân từ gia đình danh giá trăm năm ở Đồng Thành thì đã sao, anh là người điều hành Lục Thị thì thế nào?

Dù sao cũng định về nhà rồi, Khương Ngưng không sợ đắc tội với anh.

Cô đi thẳng đến cửa sau của xe, không chút khách khí gõ vào cửa.

Cửa sổ sau xe chỉ hạ xuống một phần ba, người đàn ông bên trong dùng ánh mắt lạnh lùng không thấy chút ấm áp nào nhìn cô như nhìn một người xa lạ, vô cùng bình tĩnh.

Thấy người đàn ông lịch lãm trong xe và bản thân ướt sũng như con gà mái tạo thành sự tương phản mạnh mẽ, Khương Ngưng càng tức giận hơn, trực tiếp hét vào mặt anh: “Nhìn cái gì nhìn, chưa từng thấy người bị ướt mưa sao?”

“Lùi vào, tôi muốn lên xe!”

Tài xế chưa từng thấy ai dám nói chuyện với ông chủ như vậy, lại còn mặc đồng phục của Lục Thị.

Anh ấy sợ hãi run lên, vô thức nhìn về phía Lục Thời Kì ngồi sau.

Nhớ lại người phụ nữ trước đây khıêυ khí©h ông chủ không thành mà tức giận, cuối cùng bị ông chủ lạnh lùng gọi bảo vệ kéo đi, lúc đó ánh mắt ông chủ không giấu được sự ghê tởm.

Không ngờ hôm nay lại có thêm một người, lại còn là đồng nghiệp trong công ty, người phụ nữ này chắc chắn là điên rồi.

Lục Thời Kì nâng chiếc cằm thon gọn, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên xương mày thanh tú của anh một vùng bóng tối, đôi mắt đen như mực mang theo sự lạnh lẽo sâu sắc, khiến cả người anh càng thêm lạnh lùng.

Cùng với tiếng mưa rơi ào ào bên ngoài, không khí trong xe bỗng chốc trở nên ngột ngạt.

Tài xế âm thầm suy nghĩ, lúc này ông chủ không có vệ sĩ bên cạnh, liệu anh ấy có nên tỏ ra tinh mắt một chút, chủ động đuổi người phụ nữ này đi không?

Đang lúc do dự, anh ấy đột nhiên nghe thấy tiếng động ở ghế sau xe ——

Lục Thời Kì từ từ di chuyển đến vị trí bên trong, thuận tay mở cửa xe.

Khoảnh khắc Khương Ngưng cúi người ngồi vào, tài xế nghe thấy ông chủ nhà mình thản nhiên nói: “Muốn đi nhờ xe thì thái độ tốt một chút.”

Tài xế: ?