Chương 2: Trở lại.

Sau khi Vân Nguyệt mất, quan huyện Đức Khiêm chẳng những không thu hồi lời hỏi cưới mà nghe đâu quan còn quỳ hẳn ba ngày để xin được cưới bài vị của Vân Nguyệt.

Bùi Hanh và bà Mai không đành lòng nhìn quan quỳ suốt ba ngày nên đành chấp thuận.

Mãi lâu về sau dân trong huyện cũng chẳng thấy quan cưới thêm ai, quan huyện chỉ một vợ duy nhất đó là cô Vân Nguyệt con gái út Bùi gia đã mất kia.

Sau khi Vân Nguyệt chết đi, không ít người thương tiếc cho cô.

Dân nơi đó thường hay cảm thán rằng :

" Xưa kia ở xứ huyện Đồng

Có cô Vân Nguyệt chưa chồng đã tang.

Nguyệt này như cánh bướm tàn

Hồng nhan bạc mệnh như đàn đứt dây."

Tiếc cho một đôi tri kỷ, giờ đây âm dương cách biệt.

" Chữ duyên, chữ nợ, chữ tình. Ta xin gác lại hẹn tình kiếp sau."

~~

" Hỡ ? Cô ba cò chưa tỉnh nữa sao ? Phen này ông với bà lo khϊếp vía thật."

" Chứ còn sao nữa, đang yên đang lành tự nhiên cô ba lăn đùng ra xỉu, đó giờ sức khoẻ cô ba kém nhưng cũng đâu có xỉu ? "

" Thì ai biết được, thầy lang xem rồi...thầy nói cô ba không sao, bồi bổ xíu là được hà."

" Tội nghiệp cô ba ghê hen, cô đẹp vậy mà bệnh miết à."

" Thì ờ, đúng là ông trời cho cái này thì lấy cái kia."

" Tụi bây im chưa ? Lo mà đi mần việc đi, đừng có ở đây đấu võ mồm với nhau...tránh đi chỗ khác để yên cho cô ba nghỉ ngơi."



" Dạ dạ tụi em đi liền đây."

Tiếng xì xào bàn tán của bọn tôi tớ chui tọt vào phòng, bên trong phòng cách một lớp màn mỏng Vân Nguyệt chau mày khẽ mở mắt.

Vẫn là gian phòng này, vẫn là cái màn quen thuộc nhưng...ủa nhưng mà cái màn này cô đã bỏ lâu rồi mà ? Sao giờ nó lại phấp phới ở đây ấy nhỉ ?

Mãi nghĩ nên Vân Nguyệt chẳng nhận ra có người đang từ từ đến gần.

Thu Cúc mới vừa ra quát cái đám loi nhoi ngoài kia, nó vừa trở lại liền thấy hình như cô ba vừa cử động, thế nên nó sáp lại gần xem thử.

Quả thật là cô ba nhà nó đã tỉnh, nó liền mừng rỡ cuống màn lên hớn hở hỏi : " Ơn trời cô tỉnh rồi ạ, giờ cô có cảm thấy chỗ nào khó chịu không ạ để em đi mời thầy lang đến xem ? "

Vân Nguyệt nhìn sang Thu Cúc, cô nhớ rõ là mình đã chết trong vòng tay của người đó rồi mà ? Hay là do hồn cô còn trên đây nhỉ ?

Vân Nguyệt ngờ vực hỏi : " Sao em cũng xuống đây thế ? Chả lẽ cô chết rồi em liền tự tử theo ? "

Thu Cúc trợn mắt cứng đờ, gì mà chết ? gì mà tự tử nhỉ ? Thôi xong hỏng rồi...Cô ba nhà nó lúc xỉu có đập đầu trúng đâu không ấy nhỉ ?

Thu Cúc quýnh quáng lắp bắp nói : " Cô đợi em một xíu, em chạy đi mời thầy lang đến xem đầu cho cô...cô ơi cô đẹp vậy mà cô hỏng đầu thì khổ lắm cô ạ...cô đợi em xíu nhanh lắm."

Nói rồi Thu Cúc vắt chân lên cổ mà chạy đi thông báo với Bùi Hanh và bà Mai, xong lại chạy ồ ra cổng đi mời thầy lang.

Vân Nguyệt giật giật khoé môi, Thu Cúc nói cô hỏng đầu á ? Gì thế nhỉ ? Chả lẽ không phải mình chết rồi sao ?

Mang theo nghi ngờ Vân Nguyệt xỏ dép lẹp xẹp bước xuống giường đi đến trước gương đồng.

Ôi chu cha làm ma mà còn trẻ hẳn ra đây này, nhìn như gái mười bốn mười lăm ấy nhờ ?

Đang lay hoay ngắm nghía trước gương, bên ngoài vang lên hàng loạt tiếng bước chân dồn dập kèm theo tiếng Thu Cúc : " Dạ đúng thưa ông bà, chắc lúc té xuống đầu cô ba bị đập vào đâu rồi đấy ạ."

Xong rồi lại nghe tiếng bà Mai thúc giục : " Thôi chết rồi, nhanh lên...cô mày mà có mệnh hệ gì thì sao bà sống nổi...ôi con gái của tôi..."

Thu Cúc nhanh nhẹn đáp : " Dạ, đây đây thầy lang ạ, cô ba ở bên trong ấy."

Bà Mai tiến lên phía trước gõ cửa, Vân Nguyệt nghi ngờ nhân sinh nãy giờ vẫn chưa biết rõ chuyện chi đang xảy ra.

" Cốc, cốc, cốc."



Tiếng đập cửa lại vang lên dồn dập, tiếng theo là tiếng tung cửa luôn...thiệt là...?

Bà Mai thấy con gái đứng ngơ ngác nhìn mình, mắt bà đỏ hoe chạy lại sờ soạn khắp nơi trên người cô nhìn xem.

Thấy Vân Nguyệt cứ đứng đờ người ra, bà Mai lại càng gấp : " Thu Cúc nhanh lên, ra mời thầy lang vào."

Thu Cúc vâng dạ chạy tọt ra cửa mời thầy lang, còn bà Mai thì dìu Vân Nguyệt lại giường nằm :"Con gái ngoan nói má nghe xem có khó chịu ở đâu không ? "

Vân Nguyệt thấy bà Mai cứ ngỡ như đang mơ, cô đỏ mắt gọi : " Má..."

" Ơi má đây."

" Má...con chưa chết hả má ? "

Bà Mai nghe vậy mắng : " Tổ cha cô, nói bậy nói bạ gì đó. Cô mới xỉu có một cái mà phát ngốc luôn rồi à ? "

Vân Nguyệt nhìn bà Mai mắt bỗng loé sáng, nếu vậy...thật sự là cô đã sống lại ?

Vân Nguyệt dùng mấy ngày để tiêu hoá thông tin khủng khϊếp này nhưng vẫn cứ cảm giác không thật chút nào, ở đời thật sự có chuyện sống lại vào hai năm trước sao ? Nhưng bản thân cô đang là minh chứng sống hiện hữu đây !

Nếu ông trời đã thương xót cho cô gái mười bảy tuổi năm ấy sống lại thì giờ đây Vân Nguyệt cũng rất sẵn lòng làm điều mình luôn nuối tiếc.

Cậu Khiêm, Đức Khiêm của Vân Nguyệt. Biệt ly kiếp trước vậy thì kiếp này nhất định phải tương phùng cậu nhé !

Vân Nguyệt kiếp trước luôn giấu kín tình cảm của mình vì nghĩ rằng cậu Đức Khiêm không thích cô, nói ra cũng không thể trách Vân Nguyệt hiểu lầm được, bởi lẽ cậu Khiêm đối ai cũng dịu dàng nhưng chỉ riêng cô là cậu có ý tránh né. Có lần Vân Nguyệt đã vì chuyện này mà mất ăn mất ngủ tận mấy ngày. Nhưng rõ rằng kiếp trước sau khi có chức quan cậu liền hỏi cưới cô, còn ngồi trước giường thừa nhận tình cảm của bản thân dành cho cô.

Nay cô sâu chuỗi lại các việc trên mới phát hiện ra rằng cậu Khiêm là đang cố ý né tránh, bởi vì trong lòng cậu cô khác với những người kia thế nên cậu đang dùng hành động đó để lắp liếʍ đi tâm tư tình cảm của bản thân. Tất cả cũng chỉ vì bốn chữ " Môn đăng hộ đối " mà ra.

Nay Vân Nguyệt đã trở lại, tuyệt nhiên sẽ không để những chuyện này tái diễn, hiển nhiên cô sẽ đến đòi lời hứa trước lúc cô nhắm mắt kia.

Cậu nói rằng cậu đợi em, cậu đợi em kiếp sau đến dụ dỗ cậu về làm chồng. Thế nên cậu ơi, kiếp này có chạy đằng trời cậu nhé !

Kiếp trước vốn sức khoẻ cô cũng chẳng yếu đến thế, nhưng vì thương nhớ người ta mấy năm, đến cuối cùng còn nghe đồn rằng cậu sắp lấy vợ nên cô mới lăn đùng ra mà phát bệnh một trận, rồi mọi sự như thế kia đấy.

Khϊếp cái bọn ăn cơm nhà lo chuyện người ta, đồn bậy đồn bạ khiến cho cô tưởng thật nên mới phát bệnh mà chết.