Chương 4: Đừng mà...Anh nhẹ một chút được không?

Phó Thiên Hà nắm chặt cằm Đào Thiên Thu, giọng nói của hắn lạnh lẽo như băng. Trong mắt hắn ẩn chứa một ngọn lửa ghen tuông đang thiêu đốt hừng hực, giống như nếu cô dám trả lời là đúng, hắn sẽ lập tức thiêu sống những kẻ mà cô đang chú ý ngoài kia.

"Phó Thiên Hà?"

Đào Thiên Thu sửng sốt, nhưng nhiều hơn là sợ hãi. Một phần là sự sợ hãi đối với hắn đã sớm khắc sâu vào xương tủy, nhưng một phần khác là sợ hãi vì cô cho rằng tất cả những gì mình thấy trước mắt chỉ là một giấc mộng mà thôi. Không phải cô và hắn đều đã chết trong ngọn lửa đó rồi sao? Phó Thiên Hà vì bảo vệ cô mà trúng đạn, cô đã tiễn anh đi trong vòng tay của chính mình, sau đó cũng không còn thiết tha được sống nữa. Cô còn nhớ rõ cảm giác đau đớn vì khó thở và da thịt cháy bỏng khi bị lửa thiêu đốt. Chắc chắn cả hai đã tan thành tro bụi trong ngọn lửa đó rồi, vậy mà bây giờ cô vẫn còn được nhìn thấy hắn, được nói chuyện với hắn. Tất cả trước mắt cô bây giờ chỉ là mộng thôi, hay cái chết của cả hai mới là mộng?

Đào Thiên Thu sững sờ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc của hắn. Biểu cảm sợ hãi hiện rõ trên mặt cô khiến Phó Thiên Hà muốn nổi điên. Hắn phải làm thế nào thì cô mới có thể nhìn hắn bằng ánh mắt khác? Thả cô đi? Cho cô tự do? Hay để mặc cô mắt đưa mày lại với tên đàn ông khác?

Đừng có mơ!

Hắn buông bàn tay đang bóp chặt cằm Đào Thiên Thu ra, nhìn thấy làn da trắng nõn non mềm bởi vì động tác quá mạnh bạo của hắn mà đỏ ửng lên, trong mắt Phó Thiên Hà lướt qua một chút hối hận. Nhưng mà hắn không thể thể hiện ra điều đó trước mặt cô, nếu không Đào Thiên Thu sẽ biết được điểm yếu của hắn rồi tấn công mất. Thà để cô sợ hãi hắn rồi không dám rời đi, còn hơn để cô biết rằng vị trí của mình quan trọng đến mức nào, sau đó tàn nhẫn chà đạp lên trái tim hắn.

Phó Thiên Hà chuyển sang nắm lấy hai cổ tay cô, sau đó cố định trên đỉnh đầu. Mỗi lần hai người ân ái cô đều phản kháng quyết liệt, giống như việc hai người họ đang làm chẳng phải là thú vui của vợ chồng, mà là hắn đang cưỡng hiếp cô vậy. Hắn nhất định phải cho cô biết, cô thuộc về ai!

"Á!"

Đào Thiên Thu la lên một tiếng khi chuyển động của người đàn ông ở phía trên dần trở nên nhanh hơn. Bởi vì giận dữ mà hắn chẳng còn màng được đến chuyện thương hương tiếc ngọc nữa, khiến cho Đào Thiên Thu phải nhăn mày lại vì đau đớn.

Nhưng nỗi đau này cũng phần nào cho cô thấy được đây là sự thực. Cô thật sự đang nằm dưới thân hắn thừa hoan, mà Phó Thiên Hà trước mắt cũng không phải một giấc mộng hoang đường của cô.

Cái chết đau đớn ấy cũng là sự thực, mà bây giờ cũng là sự thực, cô đã được trọng sinh rồi!

Người đàn ông có thể chết vì cô, sao lúc này lại không biết phải nhẹ nhàng cơ chứ?

"Đừng mà! Anh nhẹ một chút! Đau quá!"