Chương 6

Chương 6



Lâu Nguyễn ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau.

Đã mười phút kể từ khi cô tỉnh lại, mỗi một lần cô quan sát khuôn mặt này ở cự ly gần, cô đều cảm thán từ nội tâm.

Đó là một người đàn ông được Thượng Đế yêu thương.

Khuôn mặt này hoàn toàn có thể được gọi là tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo nhất của Thượng Đế, tác phẩm huyền kỹ của Nữ Oa.

Anh đứng đó, tất cả xung quanh đều u ám thất sắc, chỉ có đôi môi đỏ mọng của anh gợi lên rõ ràng.

Tạ phu nhân...

Lâu Nguyễn hậu tri hậu giác luống cuống đứng lên.

Cũng may đối phương cũng không có ý định ở lại chỗ này lâu hơn, ngón tay thon dài trắng nõn của anh đút túi quần, lười biếng nhìn xung quanh: "Đồ đạc của em ở đó, đừng quên."

Lâu Nguyễn theo ánh mắt của anh nhìn qua, động tác của cô chậm rãi dừng lại.

Cô nhìn chiếc túi xách làm từ ngọc trai trên bàn, cảm xúc chua xót lặng yên không một tiếng động dâng lên, l*иg ngực có chút buồn bã ngưng đọng.

Đó là vào ngày sinh nhật của cô, Chu Việt Thiêm tặng nó cho cô.

Không phải là vật xa xỉ gì, bọn họ đi công tác ở Hải Thành, ở chỗ một bà lão bán túi dệt anh ta đã mua nó.

Đó là cái túi do bà lão ấy tự tay làm.

Mặc dù không đáng giá, nhưng trước đây cô đã từng rất trân trọng, cũng rất thích, chỉ trong những dịp quan trọng cô mới lấy nó ra.

Tạ Yến Lễ nhìn động tác của cô, một lần nữa nhìn thoáng qua chiếc túi ngọc trai kia, nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy?"

Chẳng lẽ là đêm qua lúc lôi kéo anh, cầm không tốt, làm hư đồ rồi sao?

Lâu Nguyễn cười một chút, lắc đầu: "Không có gì."

Cô đi qua cầm lấy cái túi nhỏ.

Chỉ có điện thoại di động ở trong túi.

Cô cúi mắt lấy nó ra còn có thông báo.

Có bảy mươi mốt cuộc gọi nhỡ.

Lâu Nguyễn rũ mắt mở khóa, nhìn thấy tên người gọi nhỡ, Từ Húc Trạch.

Con trai nuôi của ba mẹ cô, em trai không có quan hệ huyết thống.

Quan hệ giữa cô và Từ Húc Trạch không tốt lắm, sao cậu ta lại gọi điện thoại cho cô.

Có chuyện gì xảy ra với gia đình sao?

Lâu Nguyễn thay đổi sắc mặt, vừa gọi điện thoại vừa xoay người nói với Tạ Yến Lễ: "Tôi gọi điện thoại."

Bỗng nhiên Tạ Yến Lễ giống như nhớ tới cái gì đó, nghiêng đầu nói: "Đêm qua em trai em một mực gọi điện thoại cho em."

"Ừm, có thể trong nhà có chuyện gì." Lâu Nguyễn gọi điện thoại, cô quay đầu lại, nghe thấy đầu dây bên kia nói gì đó, sắc mặt bỗng dưng thay đổi: "Được, bây giờ tôi lập tức qua đó, gây phiền phức cho anh rồi, thật ngại quá."

Nói xong cô lập tức cúp điện thoại, cô gần như quên đi phía sau mình còn có một người, vội vàng muốn đi ra ngoài.

Tạ Yến Lễ vẫn nhìn cô, thấy cô rất gấp gáp, bước ba bước đi lên: "Xảy ra chuyện gì."

Lâu Nguyễn đi tới bên cửa, cô ngược sáng mà đứng, biểu cảm có chút kỳ lạ, cả người giống như không có trọng tâm, giống như bèo nổi không nơi nương tựa trên mặt nước: "Em trai tôi và người khác đánh nhau, hôm qua đã ở cục cảnh sát cả đêm."

“......”

Tạ Yến Lễ im lặng vài giây, anh vươn tay ra mở cửa phòng khách sạn cười nhẹ: "Tôi còn tưởng em có chuyện gì."

"Bây giờ chúng ta qua đó, luật sư của tôi cũng sẽ đi theo, nếu có bồi thường, thì làm sao."

"Sẽ không để cho em trai em có chuyện gì, yên tâm đi."

Trong mắt Tạ Yến Lễ, đám người Từ Húc Trạch đánh nhau ẩu đả cũng không tính là chuyện gì lạ, Lâu Nguyễn hoàn toàn không cần phải lo lắng như vậy, giống như trời sắp sụp đổ.

Nhưng sắc mặt của Lâu Nguyễn mười phần khó coi.

Người của cục cảnh sát nói, Từ Húc Trạch đánh người tên là Chu Việt Thiêm.

Làm thế nào điều này có thể xảy ra.

Hôm qua Từ Húc Trạch không phải không đi ăn tối sao.

Cậu ta không thích Chu Việt Thiêm, nhưng cậu ta tuyệt đối sẽ không chọc vào Chu Việt Thiêm, làm sao có thể như vậy...