Chương 3

Chương 3

Lâu Nguyễn gật đầu, một công ty chuẩn bị đưa ra thị trường quả thật là chuyện đại sự, nhất là công ty như Hoa Dược Sinh Vật.

Có rất nhiều công ty gặp các loại vấn đề trước khi đưa ra thị trường, đều dẫn đến thất bại.

Hiện tại công ty Hoa Dược chuẩn bị sắp tới được đưa ra thị trường, nếu như ông chủ Tạ Yến Lễ của Hoa Dược vào lúc này xuất hiện một số tin tức tiêu cực, như vậy có thể sẽ ảnh hưởng đến công ty Hoa Dược.

Bỗng nhiên Lâu Nguyễn cảm thấy rất áy náy, cô uống nhiều thì uống nhiều, nhưng sao còn bắt người lung tung.

Bữa tiệc tối hôm qua nhiều người như vậy, cô bắt ai không bắt, sao lại cố tình bắt trúng Tạ Yến Lễ.

Gần đây không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm Tạ Yến Lễ, một phát này của cô, không biết đã khiến cho người ta gặp thêm bao nhiêu phiền phức.

Lâu Nguyễn rũ mắt, mái tóc đen mềm mại đua nhau buông xuống hai bên má, che đậy đi phân nửa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của cô.

Đôi lông mày nhỏ cẩn thận khẽ nhíu lại, tựa như mười phần khổ não.

"Vậy thì làm sao bây giờ..." Âm thanh của Lâu Nguyễn nho nhỏ, cũng không giống như đang nói chuyện với Tạ Yến Lễ, mà giống như đang lẩm bẩm: "Tôi sẽ cầu xin ba tôi."

Người ba mà cô nói không phải là ba ruột của cô, mà là ba nuôi của cô.

Ông là đồng đội của ba ruột cô, sau khi ba ruột cô qua đời, cô đã được đón tới nhà họ Từ.

Nói đến nhà họ Từ...

Lâu Nguyễn rũ mắt, lông mày nhíu càng sâu.

Cô và người nhà họ Từ không thể nói là đặc biệt thân thiết, cô cũng chưa từng cầu xin bọn họ điều gì, nếu như cô mở miệng nói với bọn họ, bọn họ sẽ hỗ trợ cô sao?

"Cầu xin?" Anh dựa người vào bàn bên cạnh rũ mắt xuống, thanh âm rất nhẹ, ngữ khí khó hiểu.

Dừng hai giây, anh nâng mắt lên nhìn lại, dưới mái tóc đen nhánh, đôi mắt hẹp dài lấp lánh xinh đẹp, trong giọng nói ôn trầm từ tính lộ ra vài phần thờ ơ: "Cũng không cần xin, cũng không phải không có cách giải quyết."

Lâu Nguyễn lập tức nhìn anh, trong đôi mắt trong suốt mang theo chút chờ mong: "Thật sao, còn có cách khác sao?"

Hình như cô cảm thấy thái độ của mình quá mức nhiệt tình, cô dừng lại một chút, nghiêm túc nói: "Anh Tạ cứ nói, chỉ cần có thể làm được, tôi nhất định sẽ phối hợp."

Gây ra phiền phức lớn cho người ta như vậy, quả thật cô rất xấu hổ.

Người đàn ông tư thế lười biếng dựa người vào đó, ánh mắt trầm lắng nhìn cô vài giây, cho đến khi Lâu Nguyễn nhìn thấy có chút không được tự nhiên, anh mới nâng chiếc cằm trắng nõn lên nói: "Kết hôn."

Lúc này Lâu Nguyễn không kịp phản ứng, có chút ngơ ngác: "Cái gì?"

Tạ Yến Lễ tùy ý dựa vào, bàn tay dừng trên bàn, chiếc áo sơ mi trắng như tuyết phác họa vóc người hoàn mỹ của anh, anh trầm ngâm vài giây, lặp lại: "Kết hôn."

Lâu Nguyễn ngồi trên chiếc giường mềm mại của khách sạn, ánh mắt dừng trên ngón tay trắng nõn như ngọc của đối phương, thần sắc có chút hoảng hốt nghĩ, cái áo sơ mi này, có phải hơi quá xuyên thấu không, cô ngồi ở nơi này, thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy được đường cong của anh trong chiếc áo sơ mi...

Bỗng nhiên cô nghĩ đến bức tường màu sắc thổ lộ ở trường học lúc cô đọc sách: "Đàn anh Tạ Yến Lễ, lúc chơi bóng có thể đừng ăn mặc bảo thủ như vậy không, chẳng lẽ thời tiết Bắc Kinh nóng vậy sao!? Nếu đã luyện cơ bụng thì để nó lộ ra đi! Anh để lộ nó ra đi!

Thật kỳ lạ, cô đang nghĩ cái gì vậy...

Lâu Nguyễn véo lòng bàn tay của mình, nhắm mắt lại tập trung suy nghĩ, còn chưa kịp mở mắt ra, đã bất ngờ nghe được lời nói hời hợt của Tạ Yến Lễ:

"Chính xác mà nói, là kết hôn với tôi."

Lâu Nguyễn bất ngờ mở mắt ra, thẳng tắp nhìn anh, cũng mặc kệ bộ dạng của mình có phải hay không: "Cái gì?"

"Nếu như tôi thân mật với vợ, sẽ không tính là đào hoa." Tạ Yến Lễ lười biếng dựa vào đó, yết hầu mập mờ in dấu hồng ngân cực kỳ nổi bật: "Hơn nữa, nếu là hình tượng đã kết hôn, cũng có thể làm cho công chúng tin tưởng tôi hơn."