Chương 29

Chương 29

Cũng không biết có phải do cô bị ảo giác hay không, cô cảm thấy Tạ Yến Lễ hình như có chút không vui.

Có lẽ thuộc sở hữu những điều này thực sự là một vấn đề.

Lâu Nguyễn suy nghĩ một chút, vẫn nhỏ giọng nói: "Dù sao sau này chúng ta cũng phải ly hôn…"

Cằm của Tạ Yến Lễ căng thẳng, đêm ở Bắc Kinh đặc biệt sáng ngời, ánh đèn đường và ánh đèn neon xen kẽ trên mặt anh, đôi mắt hẹp dài kia không hề dao động, ngữ điệu hình như lạnh hơn bình thường một chút: "Vậy thì chờ đến lúc ly hôn rồi nói sau.”

Lâu Nguyễn dừng động tác, nghiêng đầu qua nhìn anh, động tác có chút cẩn thận.

Có lẽ cô cảm thấy bầu không khí này quá mức căng thẳng, yết hầu của Tạ Yến Lễ nhẹ nhàng lăn lộn, anh nở một nụ cười nhàn nhã lười biếng, giống như đang nói đùa với cô: "Lúc ly hôn sẽ thanh lý tài sản, hôm nay chúng ta mới kết hôn, nếu bây giờ thanh lý tài sản, có phải còn quá sớm không?”

Lâu Nguyễn ngồi ở ghế phụ, nhìn ánh sáng đan xen trên mặt anh, nhẹ nhàng rũ mắt xuống, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ.

Ngón tay thon dài của Tạ Yến Lễ nhẹ nhàng đặt trên vô lăng, đôi môi mỏng mím lên độ cong nhàn nhạt: "Nếu ngay từ đầu em tính toán rõ ràng, vậy sau này chúng ta sẽ rất mệt mỏi, bà Tạ.”

Lâu Nguyễn ghé mắt nhìn anh, bộ dáng tinh xảo kiêu ngạo quá an phận giống như đồ sứ thượng hạng.

"Sau này tính lại."

Cô mím môi, cuối cùng cũng nhẹ nhàng gật đầu: "Được.”

Chiếc xe lặng lẽ chạy qua con đường bằng phẳng ở Bắc Kinh, cuối cùng cũng đến nhà họ Nguyễn.

Sau khi dừng xe, Lâu Nguyễn đang định nói gì đó rồi xuống xe, người bên cạnh đã đưa tay về phía cô.

Bàn tay ấy buông xuống dưới ánh đèn dịu nhẹ trong xe, chiếc kim đồng hồ được mạ một lớp viền vàng nông cạn, ngọc bạch hoàn mỹ tựa như tác phẩm nghệ thuật trong tủ trưng bày.

"…Hả?" Cô nhìn bàn tay kia, có chút sững sờ.

Người bên cạnh nâng khuôn mặt hấp dẫn lòng người của mình lên, khóe miệng nhếch lên cười yếu ớt: "Có phải em đã quên, chúng ta còn chưa có nhẫn cưới, tôi cần biết kích cỡ ngón tay của em, bà Tạ à.”

Anh gọi cô là bà Tạ, hình như càng ngày càng thành thạo.

Lâu Nguyễn nhỏ giọng "Ồ" một tiếng, cúi đầu lật túi xách, lấy khăn giấy từ trong túi ra, cô ngồi ở ghế phụ, xé khăn giấy thành từng mảnh nhỏ, vòng quanh đầu ngón tay một vòng, lại xé nó ra, đặt vào lòng bàn tay của Tạ Yến Lễ.

Tạ Yến Lễ dựa vào ghế, rũ mắt nhìn mảnh giấy màu trắng mềm mại trong lòng bàn tay của mình, anh khép tay lại, động tác rất chậm rãi.

Nhưng chỉ có bản thân anh biết, cảm giác mảnh khăn giấy nho nhỏ kia rơi trên tay mình nó như thế nào.

Giống như móng vuốt mèo con mềm mại nhẹ nhàng cào vào lòng bàn tay, mềm nhũn ngứa ngáy.

Trái tim được nối với nhau cùng một chỗ, có chút tê dại.

Anh ngồi ở ghế lái, chậm rãi cất mảnh khăn giấy kia, thờ ơ nói: "Để tôi đưa em lên.”

"Hả?" Lâu Nguyễn tháo dây an toàn ra, có chút ngớ ngẫn ngẩng đầu nhìn anh.

Tạ Yến Lễ vẫn như cũ bộ dáng thờ ơ: "Đồ đạc của em nhiều quá, làm sao em cầm hết được?”

Lâu Nguyễn quay đầu lại nhìn đống đồ ở ghế sau, cô do dự hai giây, vẫn nhẹ nhàng gật đầu: "Vậy cám ơn anh.”

"Không có gì, bà Tạ."

-

Lâu Nguyễn ở rất gần công ty nhà họ Chu, đi bộ chỉ mất mười phút.

Cô có rất nhiều đồng nghiệp sống ở đây.

Cho nên, lúc cô và Tạ Yến Lễ lên lầu, Lâu Nguyễn có chút lo lắng không yên.

Nếu gặp được đồng nghiệp ở công ty nhà họ Chu…

Cô khép mắt lại, không dám nhìn trái nhìn phải như một tên trộm.

Nếu nhìn thấy thì có sao, dù sao, cô cũng định từ chức.

Cô làm việc ở công ty nhà họ Chu vốn là vì Chu Việt Thiêm.

Công việc ở công ty nhà họ Chu và chuyên môn của cô không có liên quan gì đến nhau, càng không phải là công việc cô thích.

Cô cũng không có lý do gì để tiếp tục ở lại công ty nhà họ Chu.

Tạ Yến Lễ đi bên cạnh cô, bóng dáng của anh bị ánh đèn đường kéo thật dài.

Anh cúi đầu nhìn đồ vật trên tay mình, giống như có chút ghét bỏ: "Sao còn có bánh ngọt.”

"Mẹ nói cái này rất ngon, để cho em mang về, có thể giữ lại ngày mai ăn cũng được." Lâu Nguyễn nhìn bóng dáng của anh trên mặt đất, nhỏ giọng giải thích.

Thật không hổ danh là người đàn ông được ông trời chiếu cố, bóng dáng của Tạ Yến Lễ trên mặt đất cũng rất đẹp mắt.

Tay dài chân dài, thân hình thon gọn.

Tạ Yến Lễ nhìn thoáng qua hộp bánh ngọt xách trong tay, không nói gì.

Bọn họ đi vào trong, Lâu Nguyễn mới nhẹ giọng hỏi: "Có phải quá xa không, nếu không anh quay lại trở về đi.”

Vị trí chỗ này đều là tấc đất tấc vàng, mỗi một mảnh đất đều đã được dùng hết, đoạn đường bên trong quá hẹp, xe không thể vào được.

"Lâu Nguyễn." Tạ Yến Lễ nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn cô: "Chồng em tuy rằng rất bận rộn, nhưng cũng không lơ là rèn luyện cơ thể, cũng không đến mức ngay cả một trăm mét cũng không đi được.”

Lâu Nguyễn mím môi, khi cô nghe được câu "Chồng em", hai má nhanh chóng nóng lên, cô há miệng, cuối cùng nói: "Được rồi, được rồi.”

"Chị Lâu Nguyễn?" Phía sau hình như có người nhẹ nhàng gọi tên cô, tựa như có chút không chắc chắn.

Lâu Nguyễn kinh ngạc, cùng Tạ Yến Lễ quay đầu lại.

Người nọ hình như vừa mới chạy bộ về, có chút vui mừng chạy tới: "Chị trở về rồi, hôm nay không gặp chị ở công ty, nghe người ta nói chị bị bệnh, thế nào, còn khó chịu ở đâu không..."

Tiểu cô nương nói lời này thanh âm bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt dừng trên người Tạ Yến Lễ.

Ánh đèn trong tiểu khu bọn họ rất tốt, cho nên, tiểu cô nương này trong nháy mắt hoàn toàn có thể nhìn thấy đầy đủ, rõ ràng gương mặt của Tạ Yến Lễ.

Gương mặt Tạ Yến Lễ này, không chỉ nổi tiếng mà còn thật sự là gương mặt rất đáng nhớ.

Tiểu cô nương trợn to hai mắt, miệng há to như có thể nuốt trọn quả hạch đào: "Tạ, Tạ tổng!”

Tạ Yến Lễ xách đồ đạc, tản mạn chào hỏi: "Xin chào.”

Anh liếc mắt nhìn Lâu Nguyễn một cái, không tiếp tục tự giới thiệu.

Nhưng cái liếc mắt kia mang theo chút cảm xúc oán hận.

Đột nhiên bầu không khí trở nên có chút tế nhị.

Lâu Nguyễn nhận ra tiểu cô nương này bên nhân sự công ty, vì vậy cô nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm, chị vừa mới trở về?”

Tiểu cô nương có chút sững sờ gật đầu: "Ừm, em mới vừa chạy bộ về, còn định đợi lát nữa đi xem chị thế nào rồi.”

Nói xong, cô gái nhích lại lần cô một chút, thấp giọng hỏi: "Chị Lâu, chị biết Tạ tổng sao?”

Lâu Nguyễn gật đầu: "Ừ.”

Tầm mắt của Tạ Yến Lễ còn rơi vào trên người cô.

Tuy rằng Lâu Nguyễn không ngẩng đầu, nhưng cô cảm thấy ánh mắt kia vô cùng sáng chói, mang theo chút oán giận khiến người ta không thể bỏ qua, rõ ràng cái gì cũng không nói, nhưng lại giống như cái gì cũng nói.

—— Anh đã công khai cô, ngược lại cô không công khai anh, không cho anh danh phận, cũng không dám nói cho người khác biết anh là ai, đồ đê tiện.

Cô mím môi, dưới ánh mắt có chút tò mò của cô gái, nhẹ giọng nói: "Anh ấy là, chồng tôi.”

"A?" Ánh mắt của tiểu cô nương phòng nhân sự đột nhiên thu hồi, vẻ mặt khϊếp sợ, cô gái nhìn chằm chằm Lâu Nguyễn: "Chồng, chồng!? Chị Lâu Nguyễn, chị đã kết hôn rồi sao?”

Còn là kết hôn với Tạ Yến Lễ!?

Và Tạ Yến Lễ của Sinh Vật Hoa Dược, kết hôn!

Chính là trong truyền thuyết, Bắc Kinh trẻ tuổi nhất, đẹp trai nhất, Kim Cương Vương lão Ngũ Tạ Yến Lễ!?

Mà lúc này, người quý tộc tao nhã đi bên cạnh Lâu Nguyễn không giống như người của nhân loại nhìn thấy, đôi môi mỏng hồng thẫm mím lên độ cong hoàn mỹ, đôi mắt đen hẹp dài lấp lánh chậm rãi vén lên, không nhanh không chậm nói: "Đúng vậy, chúng tôi vừa mới kết hôn.”

Cô gái hoảng hốt nhìn bọn họ, thế giới quan của cô gái dường như trong nháy mắt sụp đổ.