Chương 27

Chương 27

Lâu Nguyễn theo bản năng mím môi, ánh mắt cô dừng lại trên tay mình.

Bà Tạ đang nhẹ nhàng kéo tay cô.

Cô thậm chí còn không dám nhìn mặt bà Tạ.

Cũng không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Tạ Yến Lễ, ở một nơi như vậy để lại một dấu vết mập mờ, nhìn thế nào cũng sẽ khiến cho người ta cảm thấy người để lại dấu vết không đứng đắn.

Những người trong nhà họ Tạ, chắc hẳn sẽ không thích như vậy.

Trong lúc Lâu Nguyễn đang miên man suy nghĩ, bà Tạ thản nhiên thu hồi ánh mắt của bà đang trên người Tạ Yến Lễ, cười tủm tỉm nhìn qua Lâu Nguyễn: "Bé con, con nếm thử cái này đi, bánh hoa hồng.”

"Đây đều là bánh ngọt kiểu Trung Quốc, mẹ cố ý mang đến cho con."

Khi còn trẻ bà Tạ là trưởng nhóm của đoàn múa ba lê, sau khi gả vào nhà họ Tạ một mình bà quản lý công ty của nhà họ Tạ, cũng do bản chất công việc khiến cho khí chất vốn lạnh lùng của bà trở nên đặc biệt sắc bén.

Lúc ở bên ngoài, ai nhìn thấy cũng phải cung kính bước tới gọi một tiếng Đàm tổng. Nhưng lúc bà nghiêng đầu nhìn Lâu Nguyễn cười, dường tất cả sắc bén của bà đã biến mất trở nên rất thân thiện.

Thậm chí trong lúc Nguyễn cứng ngắc vài giây, bà dựa vào cô, duỗi tay thân mật ôm lấy eo Lâu Nguyễn, nhẹ giọng nói bên tai cô: "Thấy tình cảm của hai đứa tốt như vậy, mẹ rất yên tâm.”

Lúc bà dựa vào cô, hương vị sạch sẽ ngọt ngào trên người cũng theo đó bao phủ lấy cô.

Nó giống như một cô gái trẻ, năng động, tràn đầy sức sống.

Lâu Nguyễn nín thở khi bà ôm eo, cô cẩn thận nhìn bà Tạ.

Trên khóe mắt và đuôi lông mày của bà đều là ý cười, không có chút nào là không vui.

-

Lâu Nguyễn ngồi ở nhà cũ nhà họ Tạ rất lâu, người trong nhà họ Tạ rất nhiều, cô đang cố gắng nhớ hết tất cả mọi người.

Tạ Yến Lễ người bị cả nhà gạt bỏ trong suốt khoảng thời gian qua cuối cùng cũng có cơ hội ngồi bên cạnh cô.

Anh giả vờ ngủ, chân dài tùy ý khoác lên, anh nhìn những người trước mắt, thanh âm rất nhẹ nhàn nhạt tản mạn: "Không nhớ hết cũng không sao.”

Lâu Nguyễn quay đầu lại.

Tạ Yến Lễ dựa vào ghế sô pha: "Đừng bận tâm, trong nhà nhiều người như vậy, sau này từ từ em sẽ quen.”

"Cháu dựa vào đó làm gì." Ông Tạ nói chuyện với người khác xong trở về, một lần nữa ngồi xuống ghế sô pha: "Vậy mà cũng không biết gọt một quả táo cho vợ cháu.”

Lâu Nguyễn vội vàng mở miệng, theo thói quen: "Không cần đâu, ông nội, cháu…"

Ai ngờ cô còn chưa dứt lời, Tạ Yến Lễ lười biếng tựa vào ghế lập tức ngồi thẳng dậy, anh vươn tay lấy được một quả táo, khóe miệng nhếch lên nụ cười yếu ớt: "Được, gọt một quả vậy.”

Lâu Nguyễn: "..."

Bàn tay trắng thon dài lạnh lùng của anh lấy được dao gọt hoa quả, anh nhìn qua cô, khóe môi hơi cong một chút, anh tiến lại gần, hơi thở ấm áp dừng lại trên cánh tay cô, thanh âm rất thấp: "Tôi gọt một quả, em không ăn cũng được.”

Lâu Nguyễn nhẹ nhàng gật đầu: "Được.”

Lúc này ông Tạ mới hài lòng, ông ấy hừ một tiếng, cơ thể của ông ấy hơi nghiêng về phía trước: "Các cháu tính ở đâu?”

"Chỗ rách nát kia của cháu nhất định không được."

Bà Tạ bưng một đĩa nho đã được rửa sạch tới, từng quả nho đầy đặn, tỏa ra hương thơm trái cây hấp dẫn.

Bà đặt đĩa nho trước mặt Lâu Nguyễn, nói với Tạ Yến Lễ.

Tạ Yến Lễ bắt đầu gọt táo, gân xanh trên mu bàn tay trắng lạnh khẽ nhếch lên, vỏ táo treo lủng lẳng trên tay anh, giống như đang tức giân nhưng vẫn phải nở nụ cười, anh ngẩng đầu nói: "Chỗ rách nát?”

Ông Tạ gật đầu: "Đúng, chỗ rách nát, trang trí không đẹp, kết cấu cũng không đẹp, Nguyễn Nguyễn không thể ở đó!”

Hơn nữa, nào có phòng cưới nào lại ở nhà cũ! Nhất định phải sống trong một ngôi nhà mới!

Lâu Nguyễn: "…" Cô cảm thấy, mặc dù căn nhà kia của Tạ Yến Lễ nằm ở phía bắc Bắc Kinh không tính là đặc biệt tốt, nhưng vị trí địa lý như thế làm sao có thể tính là chỗ rách nát.

Giá nhà ở đó đắt đến bất ngờ, lúc cô còn đi học một mét vuông ở đó cũng đã hơn mười hai vạn NDT, hai năm nay theo sự phát triển của khu vực xung quanh, giá nhà không biết đã tăng lên bao nhiêu.

Tạ Yến Lễ rũ mắt gọt táo: "Vậy hai người muốn cô ấy sống ở đâu?”

"Biệt thự Phong Lâm."

"Biệt thự Phong Uyển."

Hai người cùng nói, nhưng lời nói lại không giống nhau.

Biệt thự Phong Lâm gần chỗ bà Tạ ở một chút, mà ông cụ nói biệt thự Phong Uyển thì cách nhà cũ gần một chút.

Đương nhiên Lâu Nguyễn biết hai nơi này, hai chỗ đều là nơi rất tốt, giá nhà đều rất cao.

"Nguyễn Nguyễn, nghe ông nội nói, biệt thự Phong Uyển đã được trang trí xong nhưng vẫn không có người ở, nó có một sân vườn, trong sân trồng hoa lài và hoa sơn trà, hoa vừa nở đã đẹp rồi, còn có một cái ao nước…Mẹ con nói căn nhà kia cũng được, nhưng sân quá nhỏ, không đẹp." Ông Tạ như đang rao bán nhà.

Bà Tạ hoàn toàn không nghĩ tới ông cụ sẽ nói những lời này: "Ba, biệt thự Phong Uyển rất tốt, nhưng cách trang trí quá Trung Quốc, tất cả đều làm theo sở thích của ba, Nguyễn Nguyễn nhất định không thích.”

"Vậy có thể đập nát rồi xây lại."

"Vậy thì phiền phức lắm."

"Trang trí nhất định phải theo sở thích của Nguyễn Nguyễn."

......

Tạ Yến Lễ im lặng gọt xong quả táo, anh đặt con dao gọt hoa quả lên bàn, toàn bộ vỏ táo chưa từng bị gãy một lần nào cũng bị anh đẩy xuống sọt rác.

Anh đưa quả táo đã gọt xong cho Lâu Nguyễn, rút khăn giấy ra lau tay, nhìn hai người tranh cãi không ngớt vì phòng ốc, anh cười nói: "Đừng tranh cãi nữa, để cho cô ấy chọn.”

Lúc này hai người mới quay đầu nhìn qua Lâu Nguyễn: "Đúng, Nguyễn Nguyễn con chọn đi."

"Nguyễn Nguyễn, ngày mai mẹ dẫn con đến biệt thự Phong Lâm xem nhà, nếu con không thích mẹ dẫn con đi xem cái khác, nhà mẹ rất nhiều!"

Ông Tạ không phục, có ai lại có nhiều nhà như vậy: "Ngày mai ông nội cũng đi xem chung với cháu, ông nội còn có nhiều nhà hơn mẹ cháu!”

Tạ Yến Lễ: "Ngày mai cô ấy còn phải đi làm, đừng làm khó cô ấy.”

Bà Tạ và ông cụ Tạ cùng nhau nhìn qua anh.

Tạ Yến Lễ không thèm để ý đến ánh mắt của bọn họ: "Tụi con có tính toán của mình, đừng để ý nữa.”

Lúc bà Tạ và ông cụ Tạ định mở miệng, ngón tay của Tạ Yến Lễ chống lên thái dương, bổ sung một câu: "Nhà của con cũng rất nhiều, nếu tất cả cô ấy đều không thích, con có thể mua căn khác.”

Đương nhiên ông Tạ không tin tưởng anh: "Cháu ngay cả một cái nhẫn cũng không chuẩn bị..."

Tạ Yến Lễ cười ánh mắt nhìn qua Lâu Nguyễn, đuôi mắt anh hơi nhướng lên, giống như móc câu: "Cháu rất bận.”

Lâu Nguyễn nhẹ nhàng cắn một miếng táo, mùi táo giòn ngọt tràn ngập trong miệng, cô nhẹ nhàng rũ mắt xuống.

Kỳ thật trên đường đến nhà họ Tạ, Tạ Yến Lễ có nói chuyện về nhẫn, nhưng cô cảm thấy không cần thiết.

Không nghĩ tới bởi vì chuyện này mà anh bị người nhà nói lâu như vậy.

Sớm biết vậy cô nên nghe theo anh, trên đường đi mua một đôi…

"Chậc."

Ông Tạ vẫn không tin.

Tạ Yến Lễ nhiều lần hứa hẹn, nhất định sẽ chuẩn bị nhẫn cưới thật tốt, chuẩn bị xong còn dẫn Lâu Nguyễn trở về cho ông Tạ xem, lúc này ông Tạ mới buông tha cho anh.

Buổi tối bọn họ ở lại nhà cũ của nhà họ Tạ ăn cơm, nhà cũ nhà họ Tạ cũng không lớn như những nhà giàu khác, phòng ăn cũng tương đối nhỏ, nhiều người như vậy ngồi trên bàn ăn có vẻ hơi chen chúc, nhưng ngược lại bữa cơm này rất náo nhiệt, vô cùng hòa thuận.

Trên bàn cơm, bà Tạ mấy lần muốn mở miệng hỏi chuyện thông gia, nhưng đều bị Tạ Yến Lễ chặn lại.

Khoảng thời gian sau bữa ăn, cuối cùng bà Tạ cũng gặp được Tạ Yến Lễ ở bên ngoài, bà kéo anh đến gần cây nho ở trong sân, nâng mắt lên hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy, trong nhà Nguyễn Nguyễn xảy ra chuyện gì sao, sao con không cho mẹ nhắc đến chuyện thông gia, mẹ và ba con luôn muốn gặp người ta, đến hôn lễ phải làm sao bây giờ, không lẽ tới lúc đó mới gặp sao?”