Chương 24Anh nhớ rằng, rõ ràng cô rất tích cực.
Bình thường vòng tròn bạn bè đối với từng người một mà nói, chuyện kết hôn là một chuyện lớn, sẽ không hợp lý nếu trên vòng bạn bè không đăng gì.
Mặc dù bọn họ... mới kết hôn mà thôi.
Lâu Nguyễn có chút mơ hồ, cô không nghĩ tới Tạ Yến Lễ sẽ nói điều này, cô cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể là anh lo lắng bọn họ có bạn chung.
Dù sao hôn sự này trong mắt người ngoài cô cũng là người trèo cao.
Nếu anh gửi cô không đăng, hình như không tốt lắm, ảnh hưởng đến sĩ diện của anh.
Nghĩ tới đây, Lâu Nguyễn gật đầu: "Tôi…"
"Quên đi." Tạ Yến Lễ dựa vào ghế thờ ơ nói: "Tôi nói giỡn.”
"Không đăng cũng được, dù sao cũng không phải là cái gì quan trọng.”
Câu nói "Để tôi đăng" kia của Lâu Nguyễn nuốt vào trong bụng, cô dừng lại hai giây, nghiêm túc nhìn Tạ Yến Lễ, giống như cô nhìn anh xem anh có tức giận không.
Từ nhỏ cô đã được ba mẹ nuôi nuôi lớn, khiến cho cô khi làm bất cứ chuyện gì, việc đầu tiên cô làm chính là đi quan sát cảm xúc của đối phương.
Đối phương có phải đang tức giận không, có phải mất hứng không, có phải chán ghét cô không...
Hoàn toàn vô thức.
Tạ Yến Lễ nhếch môi nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn cô: "Vừa rồi tôi tùy tiện nói, em không nên coi là thật.”
"Đừng đăng.”
Anh lặp lại nó một lần nữa.
Lâu Nguyễn không biết phải làm sao, cô có chút suy nghĩ lung tung, tại sao lúc thì anh muốn cô đăng, lúc thì lại không muốn cho cô đăng, đây chẳng lẽ là kiểu gần vua như gần cọp trong truyền thuyết sao?
Ngay khi Lâu Nguyễn định mở miệng, cô muốn nói điều gì đó, bất ngờ chiếc điện thoại của Tạ Yến Lễ bị anh ném ở một bên rung lên liên tục, liên tiếp hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác.
Tạ Yến Lễ cầm điện thoại di động lên, lặp lại một lần nữa: "Đừng đăng, em không cần đăng.”
Anh nhận được cuộc điện thoại kia, giọng nói có chút lười biếng, nghe không ra là đang vui hay đang giận: "Ừmm.”
"Ừm, kết hôn rồi, vừa mới kết hôn.”
"À? Cậu muốn gặp cô ấy? Vậy hãy chuẩn bị quà gặp mặt trước đi.”
......
Tạ Yến Lễ không nói nhiều anh cúp điện thoại, lại nhận được một cuộc điện thoại khác.
Hình như có rất nhiều người quan tâm anh, thậm chí Lâu Nguyễn ngồi bên cạnh anh chờ đợi có chút nhàm chán.
Cô vừa nghe điện thoại của Tạ Yến Lễ, vừa mở Weibo, chán nản lướt một chút, các blogger yêu thích đều đăng động thái mới, trong đó có một tin tức được cô chú ý nhất.
@X: [Kết hôn với cô ấy.]
Lâu Nguyễn run tay, thiếu chút nữa cô làm rơi điện thoại xuống đất.
Blogger có tên X là một blogger vẽ truyện tranh, anh ấy chủ yếu vẽ một vài câu chuyện nhỏ của mình và cô gái mình thích, anh ấy đứng trong góc nhìn cô gái mình thích để vẽ, dù sao cũng là một vài câu chuyện cảm động lòng người, Lâu Nguyễn đã theo dõi anh ấy từ rất lâu.
Bút pháp ngắn gọn của blogger này đã được tái bản trong bảy hoặc tám năm nay, cô đã chú ý anh ấy từ khi anh ấy có hàng trăm người hâm mộ.
Lúc trước cô vẫn luôn núp ở bình luận khuyến khích anh ấy dũng cảm theo đuổi cô gái mình thích, không nghĩ tới bây giờ anh ấy đã thật sự đuổi kịp, còn kết hôn!
Thật sự là một niềm vui lớn!
Lâu Nguyễn lặng lẽ like và cùng mọi người để lại một câu "99" vui vẻ trong phần bình luận, song cô vui vẻ rút lui.
Tạ Yến Lễ ở một bên cúp điện thoại, nhìn cô: "Có chuyện vui sao?"
Tâm tình của Lâu Nguyễn bây giờ tốt hơn rất nhiều, thoạt nhìn giống như cao hứng hơn cả kết hôn, cô gật đầu như gà con mổ thóc: "Ừm, tôi thích một blogger anh ấy đuổi theo cô gái mình thích, hôm nay bọn họ kết hôn rồi!"
Tạ Yến Lễ nhướng mày: "Thích một Blogger?"
Lâu Nguyễn lấy điện thoại ra, mở trang chủ của X, đưa tiểu truyện tranh đáng yêu đến trước mặt Tạ Yến Lễ: "Đúng vậy, là một blogger truyện tranh, anh ấy vẽ câu chuyện của một cô gái anh ấy thầm mến.”
"Anh xem, có phải đặc biệt đáng yêu hay không?"
Lúc cô tiến lại gần anh, mùi cam quýt nhàn nhạt trên người cũng theo chủ nhân tràn ngập tới, mùi hương sạch sẽ sảng khoái, thấm vào ruột gan cô.
Tạ Yến Lễ rũ mắt xuống liếc mắt một cái, anh giống như đang nở nụ cười, theo lời cô nói: "Đáng yêu.”
"Quả thật rất đáng yêu.”
"Tôi theo dõi anh ấy đã nhiều năm, phong cách vẽ rất đáng yêu." Lâu Nguyễn cầm điện thoại về, vừa lướt weibo của X vừa nói: "Hơn nữa những câu chuyện nhỏ cũng rất cảm động.”
"Nếu có thể xuất bản truyện tranh thì tốt rồi..." Khi nói đến blogger mình thích, lời nói của cô bỗng nhiên trở nên càng nhiều hơn: "Đáng tiếc có người nói anh ấy có công việc khác, nghề chính không phải là vẽ tranh.”
Lâu Nguyễn học khoa Mỹ thuật của Đại học Thanh Hoa, cô đã theo dõi rất nhiều người vợ của các họa sĩ trên trang cá nhân, nhưng muốn hỏi cô thích người nào nhất, đáp án của cô nhất định vẫn là X.
X vẽ có lẽ không chuyên nghiệp như những người khác, kỹ năng vẽ cũng không cao siêu như vậy, nhưng cô đã nhìn thấy rất nhiều, rất nhiều hình ảnh cũ của cô trong những câu truyện ngắn của anh ấy.
Có lẽ tất cả tình yêu thầm mến là như nhau.
Tất cả những người yêu thầm đều giống như một trái cam, mỗi một cánh hoa đều là về đối phương, mỗi một tép chua và ngọt đều phải tiêu hóa một mình.
"Cũng không nhất định.” Tạ Yến Lễ ở một bên nói: "Nếu có biên tập viên nhìn thấy có thể có cơ hội.”
Tuy rằng Lâu Nguyễn cảm thấy cơ hội không lớn, nhưng vẫn gật đầu, nheo mắt nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng sứ khẽ cười nói: "Vậy thì hy vọng hoạ sĩ truyện tranh của chúng ta nhanh chóng bị nhà xuất bản phát hiện!"
"Sớm ngày xuất sách kiếm được nhiều tiền, nuôi cô gái anh ấy thầm mến!"
Điện thoại di động trên tay Tạ Yến Lễ vẫn rung lên không ngừng, nhưng anh lại không nghe, anh nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi anh nhẹ nhàng cong lên: "Chúc tâm nguyện của em thành sự thật.”
Lâu Nguyễn tâm tình rất tốt, ngữ khí nhẹ nhàng nâng lên: "Cám ơn anh.”
Trong nháy mắt cô quay đầu nhìn anh, Tạ Yến Lễ hơi tiến lại gần, tư thế ngồi của anh lười biếng, đuôi mắt cong lên, trên mặt mang theo nụ cười rực rỡ câu hồn nhϊếp phách: "Lâu Nguyễn.”
Lâu Nguyễn cảm thấy bọn họ có chút gần, vì thế cô hơi lui về phía sau: "Hả?"
Tạ Yến Lễ nói: "Tôi nói thật, rất nhanh tâm nguyện của em sẽ thành sự thật.”
Lâu Nguyễn nhìn mí mắt mảnh khảnh của anh, nhẹ nhàng nháy mắt, cô luôn cảm thấy anh nói lời này không phải tùy tiện, nghe rất giống cái gì bá chủ tuyên ngôn.
Tựa như trong tiểu thuyết, nữ chủ nói cửa hàng này ăn rất ngon, nam chủ lập tức mua về tặng cho cô ấy cảm giác giống như vậy.
Tạ Yến Lễ có thể là nam chủ, nhưng cô tuyệt đối sẽ không phải là nữ chủ.
Họ không có tình cảm.
Và cô đã gây rắc rối cho người ta.
Không thể!
Lâu Nguyễn dừng một chút, mở miệng hỏi: "Không phải anh muốn người bạn của nhà xuất bản tìm anh ấy xuất bản chứ?"
Tạ Yến Lễ cười: "Vì sao nghĩ như vậy?"
Lâu Nguyễn nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Tôi cảm thấy giọng điệu vừa rồi của anh giống như muốn giúp tôi hoàn thành tâm nguyện vậy?"
Lúc này tầm mắt của Tạ Yến Lễ dừng trên người cô, cô nhanh chóng mở miệng: "Không phải là anh muốn lấy cái này làm phần thưởng cho tôi và anh kết hôn chứ?"
Ý cười trên khóe môi của Tạ Yến Lễ càng sâu, trong đôi mắt đen nhánh kia giống như có ai đó gieo xuống những ngôi sao, đuôi mắt anh hơi cong lên: "Không phải.”
Anh dựa vào ghế, ngón tay đặt lên vô lăng, đồng hồ trên cổ tay trắng lạnh lóe ra hào quang hoa lệ: "Tôi chỉ tin tưởng ánh mắt của em.”
"Tôi tin rằng các tác phẩm xuất sắc sẽ được phát hiện và tin rằng tác phẩm của anh ấy sẽ được nhìn thấy."